"Không thì sao?"
"Không thì..." Vưu Gia chợt thấy không ổn, giọng nói này quen quá. Cô vội quay phắt lại, thấy viện trưởng đứng đó, liền cười tươi như hoa, nịnh nọt: "Ôi, thì ra là viện trưởng anh tuấn vĩ đại của chúng ta đấy à! Em đang kể cho mèo con nghe về bệnh viện mình tuyệt vời thế nào, với cả kỹ thuật siêu đẳng của viện trưởng nữa!"
Bạch Vũ Hàng nheo mắt lại, giọng trầm xuống: "Tôi nghe thấy hết rồi."
Vưu Gia cứng đờ. "..." Lần này thì hết đường chối cãi.
"Meo ô... meo..." Có phải cái con người xấu xa này định thiến ta không hả?
Kim Tiệm Tầng định giơ vuốt cào người, Vưu Gia nhanh như chớp đã ôm mèo bỏ chạy.
Tối đến, Vưu Gia không dám đi nhờ xe của Bạch Vũ Hàng về nữa, cô chuồn trước.
Lai Phúc khinh bỉ: "Nhìn cái dáng vẻ kia của mày kìa, chẳng qua là lỡ lời bị người ta nghe thấy thôi mà, sợ cái gì? Xông lên, chỉ thẳng vào mặt hắn mà mắng!"

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play