Cả căn nhà bỗng im phăng phắc. Vưu Gia ngước nhìn trời, thấy cũng đã muộn, bèn lên tiếng: "Tối nay tôi có thể cho các người tá túc một đêm, nhưng phải trả tiền đấy nhé, đừng hòng ở chực không. Tôi làm vậy là nể tình các người ở trong thôn này chẳng có ai thân thích thôi đấy."
Nói rồi, Vưu Gia chìa tay về phía dượng, ra vẻ "này này, đưa tiền đây".
Dượng tiếc của, nhưng cũng không muốn mất mặt, đưa cho cô năm mươi đồng, còn biện bạch cho mình: "Thế này là nhiều rồi đấy, ở nhà trọ cũng chỉ từng này thôi."
Vưu Gia gật gù, cất tiền vào rồi nở nụ cười tươi rói: "Giá này là chưa bao gồm chăn đệm gì đâu nhé, tự lo hết. Quyền giải thích thuộc về tôi. Sáng mai mười giờ phải trả phòng, cũng không có bữa sáng đâu. Cảm ơn!"
Hai người kia tức đến bốc khói đầu. Trưởng thôn cười cười xoa dịu: "Thôi thì cứ thế đã. Sáng mai, nếu hai bác vẫn muốn ở lại trong thôn thì ở cuối làng có một gian nhà trống, là của bà lão goá bụa. Bà ấy mất rồi, thôn mình thu lại. Nếu muốn ở thì mỗi năm trả một nghìn đồng là được."
Nói xong, trưởng thôn định đi. Vưu Gia tiễn ông ra đến cửa, trưởng thôn ôn tồn dặn dò: "Nha đầu à, bác không khuyên con đâu. Dù sao thì trước đây con chịu uất ức là thật. Nếu có chuyện gì, cứ tìm bác. Bà ngoại con có ơn cứu mạng bác, trước khi mất, bà nắm tay bác dặn dò, không cầu gì khác, chỉ mong bác có thể chăm sóc con một chút. Bác không có năng lực gì, nhưng ở trong thôn này, bác nói còn có trọng lượng. Đừng sợ, có bác đây!"
Vưu Gia rơm rớm nước mắt gật đầu.
Tiễn trưởng thôn đi rồi, trong nhà vẫn còn hai cái "cục nợ" phiền phức. Vưu Gia chớp mắt, rồi cười gian "hắc hắc".

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play