Nghe Nguyễn Tê nói muốn làm một cái đai lưng thật đẹp, Ansel lập tức xoay người, lôi ra cả một đống đá quý.

Đá quý lấp lánh, rực rỡ muôn màu, chất đống như những hòn đá bình thường, viên nào viên nấy đều thuộc hàng thượng phẩm. Nguyễn Tê thầm nghĩ, chắc cả thủ đô Daulle này chẳng ai giàu có bằng vị long thiếu niên này đâu.

Nguyễn Tê chọn một viên đá quý hình tròn, màu xanh thẳm, giơ lên lắc lắc trước mặt Ansel.

"Cái này nhé?"

Màu xanh này giống hệt đôi mắt của cậu, đẹp đến nao lòng.

Ansel gật đầu, rồi lại chọn một viên màu bạc đưa cho Nguyễn Tê.

Trong lúc Nguyễn Tê cặm cụi may đai lưng đính đá quý, Ansel ra ngoài kiếm gì đó ăn. Lúc trở về, cậu mang theo mấy quả mọng cùng một con cá còn sống.

Con cá nằm ngoan ngoãn trên tay Ansel, vừa đặt xuống đất đã vùng vẫy, nhảy tanh tách.

Nguyễn Tê bỏ dở chiếc đai lưng đang may dở, cùng với đống đá quý, thu dọn lại.

"Con cá này nướng ăn được không?"

Ansel vừa gặm quả mọng đỏ au như son, vừa đáp bằng giọng trong trẻo. Cậu ít khi mở miệng nên giọng nói hơi khàn, âm cuối lại nhẹ bẫng, mang theo chút mềm mại.

"Cho ngươi."

Cậu vừa nói vừa tiếp tục ăn quả mọng.

Nguyễn Tê nhấc con cá lên, quay sang nhìn Ansel.

"Có dao không?"

Cô cần phải làm thịt con cá này đã.

Ansel chớp mắt, đi tới đống đá quý, lôi ra một chiếc sừng trâu.

Chiếc sừng này trông không giống những chiếc sừng trâu bình thường. Toàn thân nó trắng như tuyết, đầu nhọn hơi ánh lên một lớp quang mang, trông vô cùng đẹp. Chẳng trách Ansel lại cất giữ nó cẩn thận đến vậy.

Đầu sừng trâu rất sắc, dùng làm dao nhỏ cũng rất tiện.

Nguyễn Tê xách con cá ra bờ hồ, chọn một khúc sông nhỏ để làm cá.

Con cá bị ấn chặt trên tảng đá, nàng tiểu công chúa diện váy áo lộng lẫy giơ tay chém xuống, phanh một nhát, mổ bụng cá ngay lập tức.

Động tác của cô thuần thục, lực tay cũng vừa đủ, nửa giọt máu cũng không bắn lên người.

Ansel đang đi theo phía sau khựng lại, đôi mắt tròn mở lớn.

Nguyễn Tê ngẩng đầu thấy cậu, nở một nụ cười. Cô định vẫy tay chào, nhưng chợt nhận ra lòng bàn tay mình dính đầy máu nên thôi.

Cô nhìn con cá chết thảm trên tảng đá, rồi lại nhìn cậu thiếu niên đang đứng cách đó không xa, im lặng một hồi.

Ừm… Có lẽ mình nên thục nữ hơn một chút, nhu mì hơn một chút thì hơn?

Nguyễn Tê chìa tay về phía Ansel, lòng bàn tay hơi ửng hồng.

Cô bĩu môi: "Tay đau."

Sừng trâu tuy sắc bén, nhưng lúc nãy dùng sức quá cũng khiến lòng bàn tay cô bị cộm.

Ansel nhìn bàn tay dính máu của cô gái, mím môi.

Nguyễn Tê cũng thấy tay mình đầy máu, cảm thấy bản thân thật sự không thể "giả trân" được nữa, nên dứt khoát buông xuôi.

Cô xách con cá đã mổ bụng, tiện tay nhặt mấy cành cây khô rồi quay trở lại.

Ansel đi theo sau cô. Trong lúc cô nướng cá, cậu lặng lẽ ngồi một bên.

Thiếu niên khoanh chân ngồi trên tảng đá, chiếc áo bào dài màu bạc rủ xuống thành những đường cong mềm mại. Long thiếu niên xinh đẹp, tinh xảo, mở to đôi mắt tròn xoe trong veo, hiếu kỳ nhìn chằm chằm mọi động tác của Nguyễn Tê.

Nguyễn Tê nghiêng đầu liếc nhìn vẻ đẹp lạnh lùng của thiếu niên, đặt miếng thịt cá đã nướng chín lên một chiếc lá sạch, xê dịch về phía cậu.

Cô cười khanh khách, giọng nói mang theo chút dỗ dành.

"Ansel, có muốn ăn thử không?"

Mùi thơm của cá nướng lan tỏa. Ansel mím môi, đôi mắt xanh thẳm liếc nhìn Nguyễn Tê một cái, chậm rì rì gật đầu, vươn tay ra định lấy.

Cậu muốn ăn.

Nhưng Nguyễn Tê lại rụt tay lại, không cho cậu chạm vào.

Ansel ngẩn người, ngước mắt nhìn cô, trong mắt ánh lên vẻ khó hiểu.

Thiếu niên cắn môi dưới, đôi mắt tròn xoe ánh lên những tia sáng mờ ảo.

Vì sao lại không cho cậu?

Nguyễn Tê cười tủm tỉm lắc lắc chiếc lá: "Muốn ăn không? Nhưng mà có điều kiện đó nha."

Ansel ngồi ngay ngắn, lẳng lặng chờ đợi những lời tiếp theo của cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play