Những kỵ sĩ Daulle quốc phái đi giải cứu công chúa lại một lần nữa mất liên lạc, quốc vương và vương hậu nóng lòng như lửa đốt. Đoàn kỵ sĩ dũng cảm nhất của Daulle quốc đã được phái đi rồi mà!
Đúng lúc quốc vương đang sứt đầu mẻ trán thì tiểu vương tử Callister của nước láng giềng dẫn theo một đội tinh binh đến, bày tỏ quyết tâm nhất định sẽ giải cứu công chúa trở về.
Quốc vương vô cùng cảm kích, hứa hẹn nếu vương tử cứu được công chúa, sẽ gả nàng cho chàng.
Thế là vương tử Callister dẫn đầu đội kỵ sĩ lên đường giải cứu công chúa.
Trong khi đó, tiểu công chúa Nguyễn Tê đang bận rộn tạo cho mình một cái ổ ấm áp, thoải mái.
Thân thể tiểu công chúa vốn mỏng manh, ngủ trên tảng đá lạnh lẽo, cứng rắn thật sự không quen.
Ansel ngồi xếp bằng, mái tóc dài màu bạc mềm mại xõa xuống vai. Ánh mắt cậu dõi theo từng cử động của tiểu công chúa, đôi mắt tròn xoe trong veo.
Nguyễn Tê lôi từ trong rương ra những tấm thảm lông xù, hết lớp này đến lớp khác trải lên tảng đá lớn, còn chuẩn bị cho mình một chiếc gối đầu đơn sơ.
Khi mọi thứ đã xong xuôi, Nguyễn Tê giẫm chân lên, nhảy nhảy vài cái, hài lòng gật đầu.
Nàng cất tiếng gọi: "Ansel."
Ansel chớp mắt, bước đến bên cạnh nàng.
Nguyễn Tê vẫy tay: "Ngươi lên thử xem này."
Ansel ngập ngừng một chút rồi chậm rãi bước lên.
Mềm như bông, thật thoải mái!
Đôi mắt tròn của thiếu niên sáng lấp lánh, ánh lên vẻ vui sướng.
Nguyễn Tê biết cậu cũng thích, liền nhân cơ hội tự quảng cáo: "Ta giỏi lắm đó, ta còn biết nhiều thứ nữa cơ, giữ ta lại sẽ có ích lắm đấy!"
Dù sao cũng đừng ăn thịt nàng là được.
Ansel hơi ngước mắt nhìn nàng, hình như không hiểu nàng nói gì, không phản ứng gì cả, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc đai lưng của Nguyễn Tê.
Đai lưng là do Nguyễn Tê tự làm, vì chiếc váy Ansel mang đến không vừa người.
Sợi dây nhỏ nạm hồng ngọc, treo thêm những chiếc lục lạc thủy tinh, thắt nơ con bướm nơi vòng eo thon thả.
Ansel chớp mắt, đôi mắt xanh biếc phản chiếu ánh sáng lấp lánh của đá quý.
Có vẻ như cậu tò mò, đưa tay giật nhẹ sợi dây. Chỉ là, một cái giật nhẹ của cậu đã làm đứt đai lưng, chiếc váy phức tạp và tinh xảo của tiểu công chúa tuột xuống đất, để lộ chiếc áo lót màu trắng bên trong.
Nguyễn Tê: "..."
Thôi được rồi, nàng tin Ansel không cố ý.
Ansel nhìn tay mình, rồi cẩn thận liếc nhìn Nguyễn Tê. Nhận thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô bé, cậu cũng im lặng, lẳng lặng nhìn Nguyễn Tê buộc lại đai lưng.
Ánh mắt thiếu niên chăm chú, có vẻ rất hứng thú với chiếc đai lưng này.
Nguyễn Tê gỡ chiếc lục lạc thủy tinh trên đai lưng xuống, thăm dò hỏi: "Ngươi thích cái này à?"
Ansel mím môi, đôi mắt tròn sáng ngời.
Cậu nói: "Đẹp lắm."
Lấp lánh, rất đẹp.
Nguyễn Tê ngước mặt nhìn cậu: "Vậy ngươi muốn không? Ta làm cho ngươi một cái nhé."
Bên hông thiếu niên thắt một chiếc roi dài màu bạc, không rõ làm bằng chất liệu gì, dưới ánh sáng hơi ánh lên những vệt màu rực rỡ.
Ansel chớp mắt, vui vẻ cong môi.
Gương mặt thiếu niên tươi tắn, tinh xảo. Khi không cười, cậu như một pho tượng được điêu khắc tỉ mỉ, cao ngạo trên đỉnh mây, lạnh lùng đến cực điểm. Nhưng khi cậu khẽ nhếch môi, ánh sáng xanh biếc trong đôi mắt hơi lay động, liền toát lên vài phần ấm áp, dịu dàng.
Đẹp đến lạ kỳ!
Nguyễn Tê che mắt, thở dài nặng nề.
Quả nhiên là đồ đệ mỹ nhân của nàng, đến một chi tiết nhỏ cũng đẹp đến thế này.
Vậy có thể trách nàng không kiềm lòng được sao?
Thật không thể trách nàng mà!