Thẩm Tuyển khẽ ngước mặt, đôi mắt chớp chớp.
À, là cô gái có đôi mắt thật đẹp kia.
Nguyễn Tê vừa trả lời xong tin nhắn, ngẩng đầu lên liền thấy khuôn mặt mình phóng đại trên màn hình lớn. Giật mình, cô theo bản năng cúi gằm mặt xuống che đi.
Nguyên chủ là người của công chúng, lại còn là kiểu tiểu minh tinh có "duyên với người qua đường" cực kém. Nếu bị nhận ra, chắc chắn sẽ có người bảo cô cố tình "cọ nhiệt". Nhìn tình hình này, cái nhóm nhạc nam kia nổi tiếng không vừa đâu, cô chắc chắn sẽ bị "ném đá" thảm hại.
Cô bạn bên cạnh hoàn toàn không hiểu tâm tư của Nguyễn Tê, còn hưng phấn hơn cả cô, túm lấy tay Nguyễn Tê kéo lên: "Mau lên đi! Đừng để anh chờ!"
Nguyễn Tê: "..."
Cô thật sự hết cách, chỉ đành che khẩu trang đứng dậy. Chiếc mũ còn để trên ghế, cô bị đám đông đẩy lên sân khấu, căn bản không có thời gian lấy.
Các cô gái xung quanh đều nhao nhao kêu gì đó, Nguyễn Tê bị ồn ào đến đau đầu, miễn cưỡng nghe được vài câu:
"Thay bọn tớ nhìn anh thật kỹ nhé!"
"Lên đi chị em, đừng ngại!"
Hóa ra mọi người cũng rất thân thiện.
Nguyễn Tê lên đến nơi, đội trưởng Lâm Lâm đưa microphone cho cô, cười trêu: "Bạn fan này sao còn đeo khẩu trang thế, sợ chúng tôi thấy mặt hả?"
Nguyễn Tê xua tay: "Tôi bị cảm, sợ lây cho mọi người."
Lâm Lâm cười đáp: "Fan của chúng tôi quả nhiên chu đáo."
Anh quay người nhìn các thành viên đang đứng thành hàng phía sau, đưa microphone ra, muốn để mọi người nói vài câu với bạn fan này.
Microphone vừa đưa ra, Đồng Hoa đứng gần Lâm Lâm nhất định với tay lấy, lại bị người khác giành trước.
Một bàn tay thon dài với những ngón tay mảnh khảnh nắm lấy microphone, thiếu niên khẽ ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên. Đôi mắt vừa dụi nên có chút ửng đỏ, đuôi mắt hơi rũ xuống, tăng thêm vài phần ngây thơ.
Thẩm Tuyển lẳng lặng nhìn Nguyễn Tê. Cổ áo sơ mi của cậu hơi mở rộng, để lộ một phần da trắng nõn. Cậu thực sự quá mức xinh đẹp, chỉ cần đứng đó thôi cũng khiến người ta không thể rời mắt.
Các thành viên thấy người cầm microphone lại là Thẩm Tuyển, nhất thời ngây người. Phải biết rằng vị đại thần này chưa bao giờ chủ động cầm mic, trong một buổi biểu diễn có khi chẳng nghe thấy cậu nói quá hai chữ.
Phía dưới, các fan lập tức hét ầm lên, vô cùng kích động.
Nguyễn Tê chớp mắt, thấy Thẩm Tuyển nhìn mình, liền mỉm cười với cậu.
Đầu ngón tay đang nắm microphone khẽ động đậy, Thẩm Tuyển mím môi, giọng nói có chút nhẹ nhàng: "Cậu tên gì?"
Hỏi tên kìa, các thành viên nhìn nhau, cảm thấy vô cùng lạ lùng.
Hiện tại có quá nhiều người chú ý đến cô, Nguyễn Tê không dám nói tên thật, chỉ có thể tùy tiện bịa một cái tên để qua chuyện. Nhưng cô lại không hề muốn lừa tiểu đồ đệ của mình, nhất thời cảm thấy hơi chột dạ.
"Kỷ... Kỷ Văn."
Nghe được câu trả lời, Thẩm Tuyển hơi rũ mắt, trả microphone lại cho Lâm Lâm.
Lâm Lâm nhận lấy, hắng giọng hai tiếng mới nhớ ra quy trình tiếp theo.
Anh cười tươi rói, cố tình lên giọng khàn khàn để khuấy động không khí: "Bạn fan này thích ai nhất trong nhóm? Tôi sẽ bảo người đó tặng quà cho bạn."
Thiếu niên vẫn lặng lẽ đứng đó ngước mắt lên, đôi mắt trong veo chứa đựng ánh sáng nhàn nhạt, những ngón tay thon dài vô thức nghịch sợi xích vàng treo trên eo.
Nguyễn Tê không hề do dự: "Thẩm Tuyển."
Các thành viên đều tỏ vẻ tiếc nuối và thương tâm, nhưng thực ra họ đều hiểu rõ, mười fan thì có đến chín người trả lời là Thẩm Tuyển, người còn lại có lẽ là fan "giả".