Màn đêm buông xuống, ánh trăng dịu nhẹ len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu vào căn phòng. Ansel khẽ mím môi, gương mặt tuấn tú như tạc tượng, vài sợi tóc mái lòa xòa trước trán, làn da trắng nõn ửng hồng nhè nhẹ. Cậu vươn ngón tay, khẽ nắm lấy tay Nguyễn Tê, hơi cúi đầu, ánh mắt long lanh như viên ngọc bích nhìn cô, giọng nói mềm mại:
"Muốn hôn chị."
Nguyễn Tê bóp nhẹ lòng bàn tay cậu, không nhịn được cười.
Cô cố ý không đáp lời ngay, ngước mặt lên hỏi:
"Sao lại muốn hôn chị?"
Sao tiểu đồ đệ nhà cô lại dễ thân đến vậy cơ chứ!
Nguyễn Tê luôn có cảm giác không chân thật.
Ansel ngơ ngác chớp mắt, đôi mắt tròn xoe có chút mờ mịt và ngây thơ.
Cậu mím môi, ngoan ngoãn lắc đầu:
"Em không biết."
Chỉ là muốn hôn thôi mà, cần gì lý do khác?
Ansel có chút khó hiểu, tại sao cứ phải có lý do chứ, cậu muốn làm thì làm thôi.
Nguyễn Tê không hài lòng với câu trả lời này, cô nâng mặt Ansel lên, nghiêm túc hỏi:
"Nếu là người khác thì sao? Em cũng bằng lòng để người ta hôn sao?"
Ansel mím môi, ngón tay mềm mại nắm lấy cổ tay Nguyễn Tê, lắc đầu quầy quậy.
Cậu nhíu mày, ánh mắt thoáng vẻ không vui:
"Không muốn."
Ansel cụp hàng mi dài rậm rạp xuống, nhìn Nguyễn Tê đầy nghiêm túc, đôi mắt bích lục ánh lên một vòng xanh thẳm, long lanh như chứa cả bầu trời đêm:
"Không cho ai hôn hết."
Tâm tư thiếu niên còn ngây ngô, tuy rằng không hiểu rõ hành động thân mật này mang ý nghĩa gì, nhưng bản năng đã cảm thấy không vui.
Cậu chỉ muốn hôn tiểu công chúa thôi.
Nguyễn Tê mím môi cười, rất hài lòng với câu trả lời của Ansel.
Quả nhiên cô không cảm giác sai, bên dưới vẻ ngoài lạnh lùng của tiểu đồ đệ là một trái tim ngọt ngào.
Nguyễn Tê ôm lấy vòng eo thon chắc của thiếu niên, ngước mặt lên, hôn thật kêu lên má Ansel một cái.
A, thỏa mãn!
Cô cong mắt cười, kéo chiếc chăn trượt khỏi vai Ansel lên cao, nhẹ nhàng vỗ vai cậu:
"Được rồi, ngủ sớm đi."
Cô cứ có cảm giác sau lần gặp lại này, sắc mặt Ansel kém đi nhiều.
Ansel còn chưa kịp chuẩn bị gì đã bị Nguyễn Tê hôn, cậu chớp mắt ngơ ngác, sờ soạng gò má nơi còn lưu lại cảm giác mềm mại.
Tuy rằng được hôn má cũng rất tốt, nhưng Ansel đã nếm qua vị ngọt ngào của đôi môi thì sao có thể bằng lòng được.
Thiếu niên nghiêng đầu, có chút không hài lòng.
Trong ánh trăng dịu nhẹ, giọng nói cậu thanh thoát, chậm rãi, âm cuối mềm mại:
"Elyse."
Nguyễn Tê ngẩng đầu từ trong lòng cậu, có chút nghi hoặc:
"Sao vậy?"
Đáp lại cô là một bờ môi mềm mại đột nhiên chạm đến môi cô, thiếu niên khẽ khép đôi mắt xinh đẹp, hàng mi dài run rẩy.
Nguyễn Tê có chút sững sờ.
Đầu ngón tay Ansel cuộn lại, đôi mắt bích lục trong veo ánh lên những tia sáng mỏng manh. Cậu nhẹ nhàng chạm vào môi mình, cong môi cười dịu dàng.
Đôi mắt thiếu niên lấp lánh, không chớp mắt nhìn Nguyễn Tê, giọng nói mềm mại nhưng đầy nghiêm túc:
"Muốn như vậy."
Ánh mắt dừng lại trên đôi môi căng mọng của tiểu công chúa, Ansel mím môi.
Không cần hôn má, muốn hôn ở đây.
Nguyễn Tê hoàn hồn, vùi khuôn mặt đang dần nóng lên vào ngực Ansel, giọng nói nghẹn ngào:
"Ansel, lần sau muốn hôn chị phải nói cho chị biết trước đó."
Trái tim nhỏ bé của cô thật sự không chịu nổi mà!
Ansel ôm cô, không hỏi tại sao, ngoan ngoãn đồng ý:
"Vâng."