Để cảnh cáo hậu duệ, loài rồng từ khi sinh ra đã mang trong mình ký ức truyền thừa và xiềng xích giam cầm. Chỉ cần rồng đặt chân lên lãnh thổ loài người, chúng sẽ phải chịu đựng thống khổ bỏng cháy, dần dần mất đi sức mạnh.

Loài người quá mức gian trá, xảo quyệt, tổ tiên rồng chỉ có thể dùng cách này để bảo vệ những hậu duệ vốn đã thưa thớt.

Huyết mạch càng tôn quý, sức mạnh ký ức truyền thừa càng lớn, gánh chịu giam cầm cũng càng nghiêm trọng.

Và hiện tại, Ansel đứng trên mảnh đất Daulle này, có thể cảm nhận rõ ràng dòng máu cuồn cuộn cùng nỗi đau bỏng cháy trong cơ thể.

Nhưng những điều đó, cậu đều không nói cho Nguyễn Tê biết.

Nguyễn Tê khẽ nhíu mày, có chút bất mãn.

"Ta chỉ nói là ta nhớ nhà, chứ có nói là muốn ở mãi đây đâu."

Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Những viên đá quý ngươi tặng ta còn ở trong sơn động kia kìa, ta nhất định phải về chứ."

Tiểu đồ đệ quý giá nhất của nàng không ở Daulle, Nguyễn Tê đương nhiên sẽ không ở lại đây mãi.

Ansel ngơ ngác chớp mắt, vì lời nói của thiếu nữ mà có chút vui vẻ, nhưng rất nhanh nghĩ đến điều gì đó, lại khổ sở rũ mắt xuống.

"Nhưng... nhưng ngươi sắp kết hôn."

Kết hôn với loài người chẳng khác nào ký kết một khế ước, từ đây về sau, tiểu công chúa của cậu sẽ thuộc về người khác.

Nhắc đến chuyện này, Nguyễn Tê có chút tức giận.

"Thì tại ai bỏ ta lại rồi đi mất làm gì!"

Dù sao mọi người cũng không biết rồng có thể biến thành hình người, đến lúc đó nói là Ansel cứu nàng, chẳng phải họ có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau sao?

Ansel biết mình đuối lý, ngoan ngoãn nghe Nguyễn Tê trách mắng, an tĩnh cúi đầu.

Chỉ là sắc mặt thiếu niên càng thêm tái nhợt, Nguyễn Tê chú ý tới sự khác thường của cậu, có chút lo lắng sờ lên gương mặt lạnh lẽo.

"Sắc mặt tệ quá, có phải bị bệnh rồi không?"

Ansel nhẹ nhàng lắc đầu, nắm lấy ngón tay nàng, có chút buồn ngủ dụi mắt.

"Ta chỉ là hơi mệt thôi."

Nguyễn Tê không nói gì nữa, đỡ Ansel nằm xuống giường.

"Vậy thì ngủ một giấc đi, chờ ngươi tỉnh dậy, ta dẫn ngươi đi xem đá quý trong điện của ta."

Nàng lại bổ sung: "Đều cho ngươi."

Ansel nhợt nhạt cong môi, dù sắc mặt tái nhợt, đường nét vẫn xinh đẹp mỹ lệ, dáng vẻ an tĩnh nằm ngủ giống như một đóa hoa băng, uốn lượn thanh khiết mị sắc.

Trong lúc Ansel nghỉ ngơi, Nguyễn Tê đi gặp quốc vương và vương hậu.

Quốc vương vừa xử lý xong chuyện khu săn bắn, có chút mệt mỏi xoa trán.

Vương hậu tâm tình phức tạp, cứ cảm thấy trong lòng có chút bất an.

"Elyse, thiếu niên kia rốt cuộc con quen biết bằng cách nào?"

Tiểu công chúa của họ quanh năm ở trong cung điện, làm gì có cơ hội quen biết người ngoài.

Bởi vì đứng gần Nguyễn Tê, vương hậu mơ hồ thấy được gương mặt tinh xảo xinh đẹp của thiếu niên, cùng việc những mãnh thú kia đột nhiên thần phục một cách quỷ dị. Bà vẫn còn rất nhiều nghi ngờ trong lòng, cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.

Nguyễn Tê đã sớm nghĩ ra lý do thoái thác: "Hắn tên là Ansel, con quen hắn trong rừng rậm. Hắn cũng từng bị mãnh thú bắt đi, luôn chăm sóc con rất chu đáo."

Lý do này vẫn rất thuyết phục, vương hậu miễn cưỡng tin một chút, lại tiếp tục hỏi.

"Vậy hắn là người nước nào?"

Nguyễn Tê đáp: "Là người nước láng giềng, nhưng hắn mồ côi cha mẹ, sau đó chuyển đến sống gần bìa rừng."

Nếu nói cho họ biết, Ansel thực chất là con rồng mà nàng từng kể, e rằng sẽ dọa họ sợ mất. Hơn nữa nếu tin tức bị lộ ra ngoài, cũng không an toàn cho Ansel.

Vậy nên Nguyễn Tê đành nói dối, để quốc vương và vương hậu yên tâm phần nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play