Nguyễn Tê dẫn Ansel về lại cung điện của mình, phất tay cho đám thị nữ lui xuống.
Ansel ngoan ngoãn đứng im, đôi mắt trong veo như viên bi ve không chớp nhìn Nguyễn Tê.
Thấy công chúa nhỏ không có ý định để ý tới mình, thiếu niên mím đôi môi, chìa tay muốn níu lấy vạt áo Nguyễn Tê.
Giọng nói cậu rất khẽ, mềm mại: "Elyse."
Nguyễn Tê né tránh bàn tay cậu, vẫn còn giận dỗi: "Còn biết đường về tìm ta cơ đấy?"
Ansel ngơ ngác rụt tay về, có chút tủi thân cụp mắt xuống: "Ta nhớ ngươi."
Nhớ đặc biệt nhiều, nên mới muốn trở về gặp nàng.
Hơn nữa, chim bói cá nói cho cậu biết, Elyse công chúa nhỏ sắp kết hôn với người khác.
Tâm tư thiếu niên còn ngây ngô, mơ hồ hiểu được ý nghĩa của việc kết hôn, công chúa nhỏ của cậu sắp thuộc về người khác rồi.
Nhìn vẻ mặt ấm ức của Ansel, Nguyễn Tê không đành lòng nổi.
Nhưng nàng vẫn nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cậu, nàng phải cho Ansel hiểu rõ, bất kể chuyện gì xảy ra, cũng không được bỏ nàng lại một mình.
Nguyễn Tê hắng giọng, hơi ngẩng cằm: "Vậy ngươi biết mình sai ở đâu chưa?"
Ansel chớp chớp mắt, rất nhanh gật đầu.
Nhưng thực ra cậu chẳng hiểu gì cả.
Nguyễn Tê tiếp tục hỏi: "Sai ở chỗ nào?"
Ansel trầm mặc một lát, có chút nghi hoặc chớp mắt, rồi lặp lại câu hỏi: "Sai ở chỗ nào?"
Cậu không biết mà.
Nguyễn Tê sững người, suýt nữa bật cười vì cậu.
Nàng đưa tay chọc chọc vào ngực Ansel: "Ta hỏi ngươi đấy!"
Hàng mi dài cong vút khẽ run rẩy, Ansel mím môi, có chút bối rối.
Thiếu niên do dự hồi lâu, nhẹ nhàng nắm lấy ngón út của Nguyễn Tê, khuôn mặt xinh đẹp mềm mại ngẩng lên, ôm chầm lấy nàng, gương mặt hơi lạnh cọ vào cổ Nguyễn Tê.
Giọng cậu mềm mại đến lạ, mềm nhũn chẳng có chút tính tình: "Thực xin lỗi, đừng giận."
Nguyễn Tê lập tức không giận được nữa.
Nàng thật sự quá thiếu kiên nhẫn.
Nhưng ai bảo đồ đệ nhỏ ngày thường luôn tỏ ra lạnh lùng, khó gần, giờ lại dính người như vậy, thật sự là quá hiếm có.
Nguyễn Tê thở dài, bực bội kéo kéo lọn tóc đuôi sam màu bạc hơi xoăn của thiếu niên: "Ngươi cứ ỷ vào việc ta cưng chiều ngươi thôi."
Ansel biết nàng không còn giận nữa, cong cong khóe môi, ôm nàng chặt hơn chút nữa.
Thiếu niên lặn lội đường xa đến đây, vạt áo lạnh lẽo, đến cả cái ôm ấm áp thường ngày cũng lạnh như băng, Nguyễn Tê nhíu mày, dùng tấm thảm dày bọc kín lấy cậu.
Nàng ngồi xuống cạnh cậu, thần sắc nghiêm túc: "Tuy rằng ta tha thứ cho ngươi, nhưng cùng một lỗi không được tái phạm lần thứ hai."
Ansel ngoan ngoãn ngồi im, cụp mắt xuống, nghiêm túc lắng nghe nàng nói.
Nguyễn Tê mím môi: "Không được bỏ ta lại một mình nữa."
Nàng vì đồ đệ nhỏ mà đến đây, bất kể thế nào, cũng phải luôn ở bên cậu.
Ansel ngước mắt nhìn nàng, đôi mắt xanh thẳm long lanh như chứa đựng một hồ nước biếc, tinh xảo xinh đẹp, thiếu niên mím môi, nghiêm túc lắc đầu: "Không có bỏ ngươi lại."
Đây là công chúa nhỏ mà cậu thích nhất mà.
Nguyễn Tê nắm lấy bàn tay mềm mại của cậu, giọng có chút buồn: "Vậy sao ngươi lại bỏ ta một mình ở đây, nhiều ngày như vậy cũng không đến thăm ta?"
Nàng đã tính trốn về tìm cậu rồi đấy.
Ansel cụp mắt xuống, giọng rất khẽ: "Ngươi nói ngươi muốn về nhà."
Công chúa nhỏ nói nàng muốn về nhà, nên Ansel đã đưa nàng trở về, cậu cũng muốn ở bên nàng, nhưng con người sẽ không cho phép sự tồn tại của long.
Mà long cũng không thể đặt chân lên lãnh địa của loài người.