Callister vẫn không chịu buông bỏ: "Thưa Quốc vương, thần nguyện ý lại lên đường, đi cứu Công chúa Elyse trở về."
Hắn không thể cam tâm để danh lợi sắp đến tay lại vuột mất như vậy. Nếu đã đi được lần đầu, hắn tin chắc sẽ đi được lần thứ hai. Rốt cuộc, lần trước vào rừng rậm, hắn đã không cứu được tiểu công chúa, với Callister mà nói, chẳng khác nào công dã tràng.
Thời gian dành cho Callister không còn nhiều.
Quốc vương liếc nhìn Vương hậu bên cạnh, nhất thời có chút do dự. "Chuyện này..."
Callister dù sao cũng đã mạo hiểm vào rừng rậm một lần, thể lực và vũ lực đều hao tổn không ít. Nếu lại đi thêm lần nữa, lỡ xảy ra chuyện gì, Daulle quốc khó ăn nói với Pula về mặt ngoại giao. Hơn nữa, tiểu công chúa Elyse của họ không có thời gian để chậm trễ thêm.
Callister định nói thêm gì đó, nhưng bị Quốc vương giơ tay ngăn lại.
Quốc vương hơi nghiêng người: "Việc này cần bàn bạc thêm. Vương tử hãy tranh thủ bóng đêm mà về nghỉ ngơi trước đi."
Họ cần suy nghĩ cẩn thận, tìm cách triệu tập một đội kỵ sĩ khác vào rừng rậm.
Callister đành phải từ bỏ ý định. Từ đầu đến cuối, không một ai đoái hoài đến Ibera đứng bên cạnh.
Ibera cắn chặt răng, lặng lẽ trở về cung điện của mình.
~
Trong sơn động ban đêm rất lạnh, ánh trăng nhạt nhòa len lỏi vào, trải dài trên mặt đất. Ansel ôm tiểu công chúa đang ngủ say trong lòng, dùng tấm thảm bọc người nàng thật kỹ.
Thiếu niên biến trở lại hình dáng dực long, nhẹ nhàng cuốn tiểu công chúa lên lưng, vững vàng và chậm rãi bay trên bầu trời.
Đến khi chân trời ửng hồng những tia nắng ban mai, Ansel mới dừng lại trước cổng đại điện của Daulle quốc, nhẹ nhàng đặt tiểu công chúa xuống đất.
Tiểu công chúa được bọc trong tấm thảm lụa mềm mại, dù nằm trên mặt đất cũng không cảm thấy lạnh.
Ansel lặng lẽ đứng yên rất lâu, đôi mắt xanh thẳm ánh lên tia sáng, không chớp mắt nhìn gương mặt non mềm, trắng nõn của thiếu nữ.
Dòng máu cổ xưa trong cơ thể thúc giục hắn rời đi. Thiếu niên thu lại vẻ mặt thanh tú lạnh lùng, từng bước lùi lại.
Nơi này là Daulle quốc, là quê hương của nàng, nàng sẽ được chăm sóc thật tốt.
Ansel cuối cùng liếc nhìn tiểu công chúa, khổ sở và bất đắc dĩ cụp mắt xuống, một lần nữa bay lên không trung.
Mặt trời phương đông dần lộ ra toàn cảnh, từng đợt ánh nắng chiếu xuống đại địa. Quốc vương thức trắng đêm triệu tập một đội kỵ sĩ, đích thân tiễn đưa họ.
Lần này, nhất định phải mang tiểu công chúa trở về, dù chỉ là một thi thể.
Quốc vương lộ vẻ bi thương: "Các kỵ sĩ, vận mệnh của Công chúa Elyse giao cho các ngươi."
Đến lúc này, thực ra Quốc vương không ôm quá nhiều hy vọng. Elyse vốn thể chất yếu đuối, lại ở trong rừng rậm lâu như vậy, có lẽ đã không còn nữa.
Nhưng vừa dứt lời, một binh lính vội vã chạy tới.
"Điện hạ, Công chúa Elyse đã trở về!"
Quốc vương ngớ người: "Cái gì?"
Binh lính lộ vẻ vui mừng, cũng cảm thấy khó tin: "Chúng ta phát hiện Công chúa Elyse ở cổng đại điện! Hiện công chúa đã được đưa về cung điện, Vương hậu đã chạy đến đó."
Điều khiến họ kinh ngạc là, tiểu công chúa không chỉ đột nhiên xuất hiện ở cổng cung điện, mà còn đang ngủ say rất an ổn, váy áo sạch sẽ, không hề có chút chật vật nào.
Quốc vương không kịp nghĩ nhiều, vội vàng chạy đi.
Thật là trời cao phù hộ, để tiểu công chúa của họ an toàn trở về.
Đến khi tiểu công chúa được binh lính phát hiện, đưa về cung điện, dực long vẫn luôn lượn lờ trên không trung mới chậm rãi đổi hướng, bay trở về khu rừng kia.