Sau mấy ngày đêm bôn ba không ngừng, đoàn người Callister cuối cùng cũng vượt qua dãy núi, đặt chân đến vương quốc Daulle với cung điện nguy nga tráng lệ.
Ibera ngồi trên lưng ngựa, phóng tầm mắt nhìn về quê hương, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười. Nàng đã thực sự an toàn trở về rồi.
Có lẽ giờ này Elyse đã bỏ mạng nơi bụng thú dữ, hoặc chết vì bệnh tật ở chốn núi rừng hoang vu nào đó. Còn nàng thì lại thuận lợi trở về Daulle. Chẳng lẽ đây là dấu hiệu cho thấy nàng mới là người được số phận ưu ái nhất?
Callister cũng vô cùng vui mừng. Giờ chỉ cần đưa "tiểu công chúa" này trở về Daulle, hắn sẽ có được người đẹp vừa được sủng ái, lại vừa nhận được sự giúp đỡ từ Daulle để chống lại Đại vương tử.
Hắn không dám lãng phí thời gian, đoàn người hùng dũng tiến về kinh thành Daulle.
Đêm khuya tĩnh mịch, gió nhẹ thổi hiu hiu. Hay tin Callister cứu được tiểu công chúa, Quốc vương và Vương hậu vội vã thức dậy, đứng trước cửa cung điện ngóng trông. Dân chúng cũng lục tục khoác lên mình những bộ quần áo tươm tất, đốt đèn lồng đứng dọc hai bên đường, mong được nhìn thấy dung nhan xinh đẹp của vị tiểu công chúa.
Ngay trước khi đoàn người tiến vào cổng thành, Ibera dùng tấm vải choàng che kín mặt, chỉ để lộ đôi mắt màu nâu nhạt. Do nhiều ngày chạy trốn vất vả, trên mặt nàng cũng hằn lên không ít vết trầy xước. Callister cho rằng nàng không muốn để người khác thấy bộ dạng tiều tụy của mình, nên ân cần che chở nàng.
Cuối cùng thì đoàn người cũng tiến vào Daulle. Các bá tánh từ xa trông thấy bóng dáng mảnh mai của công chúa trên lưng ngựa, đồng loạt reo hò vang dội. Tiểu công chúa xinh đẹp và tôn quý của họ cuối cùng cũng đã trở về!
Ibera che kín mặt sau lớp vải, rũ mắt xuống, những sợi tóc mai lòa xòa che khuất đôi mắt. Thêm vào đó, bóng đêm mờ ảo che giấu thân hình nàng, nên không ai để ý đến đôi mắt màu nâu kia.
Vị tiểu công chúa tôn quý của họ sở hữu mái tóc dài màu vàng nhạt cùng đôi mắt màu vàng lưu ly – báu vật mà trời cao ban tặng cho vương quốc này.
Callister ngồi trên lưng ngựa cao ngạo, đắc ý tận hưởng sự sùng bái và ca ngợi của mọi người, biết rằng mình sắp nghênh đón một cuộc sống mới huy hoàng.
Đoàn người thuận lợi đến trước cửa cung điện. Quốc vương và Vương hậu đã chờ đợi từ lâu, vội vã nghênh đón, vừa nôn nóng vừa vui mừng.
Vương hậu vì lo lắng suốt nhiều ngày mà tiều tụy hẳn đi, bà vội vàng tiến lên phía trước.
"Elyse!"
Đúng lúc này, Ibera buộc phải bỏ tấm vải choàng xuống, để lộ khuôn mặt gầy gò.
Nàng lùi lại một bước, hành lễ.
"Vương hậu."
Vương hậu khựng lại, có chút sững sờ.
"Ibera?"
Con gái bà đâu?
Callister cũng ngẩn người, có chút không tin vào mắt mình.
"Ngươi không phải là công chúa Elyse?!"
Ibera cắn chặt răng, cố tỏ ra ngoan hiền.
"Vương tử điện hạ, ta là công chúa Ibera của vương quốc Daulle."
Đúng vậy, từ đầu đến cuối nàng chưa từng nói mình là tiểu công chúa Elyse.
Nhưng mọi người chỉ biết đến công chúa Elyse của Daulle, chưa bao giờ để ý đến những công chúa không được sủng ái khác.
Sắc mặt Callister trở nên khó coi, nhiệt huyết và tham vọng trong lòng dần nguội lạnh.
Người hắn cứu về không phải là tiểu công chúa Elyse, vậy chẳng phải bao nhiêu gian nan hiểm trở hắn đã trải qua đều trở nên vô nghĩa sao?
Quốc vương và Vương hậu nhìn nhau, đều có chút bối rối.
Tiểu công chúa Elyse của họ đâu?
Quốc vương đè nén cảm xúc nôn nóng trong lòng, nói lời cảm tạ với Callister.
"Đa tạ Vương tử điện hạ đã cứu công chúa Daulle của chúng ta trở về. Lần này điện hạ bị liên lụy, ngày khác chúng ta sẽ đích thân đến tận cửa để tạ ơn."
Quốc vương chỉ muốn nhanh chóng triệu tập một đội kỵ sĩ khác, đi giải cứu tiểu công chúa đang còn chịu khổ.