Mã Môn thích những con cún nghe lời.

Một con rắn nhỏ nghe lời cũng không tồi.

Vì vậy hắn quyết định ban thưởng cho Di Reuel một chút – loại miễn phí.

Nhưng chỉ lần này thôi.

“Quả táo này rất chua, Di Reuel không cần ăn, hãy ăn thứ gì đó ngon hơn đi.” Mã Môn ném quả táo kia xuống, mỉm cười ám chỉ tiểu xà ma có thể đòi hỏi những món ngon quý hiếm hơn từ hắn.

Thế nhưng con rắn nhỏ đốm đen đỏ nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Vậy hôm nay ngươi có thể giúp ta mang thêm hai quả táo về không?”

Nụ cười của Mã Môn cứng lại: “...Hai quả táo?”

“Vì ngươi có tay mà.” Di Reuel cho rằng yêu cầu này của mình thật quá đáng, nên giải thích, “Ta không có tay, mỗi lần chỉ ngậm được một quả về thôi.”

Và Mã Môn hỏi cậu: “Chỉ ăn thêm được hai quả táo đã là tốt lắm rồi sao?”

Ai ngờ Di Reuel cũng kinh ngạc hỏi lại: “Ăn thêm được hai quả táo còn chưa đủ tốt lắm sao?”

Khi còn sống, cậu chỉ ăn táo được một lần.

Để ăn được quả táo đó, Di Reuel còn bị người canh vườn đánh gãy chân, phải mất một thời gian dài mới đi lại được.

May mắn là quả táo đó mọng nước và cực kỳ ngọt, chỉ một lần thôi, Di Reuel đã vĩnh viễn nhớ kỹ hương vị ngọt ngào ấy. Giờ đã chết xuống địa ngục có thể ăn mỗi ngày, Di Reuel cảm thấy mình hạnh phúc tột cùng.

Mã Môn nhướng mày nói: “Ngươi thấy tốt thì là tốt rồi.”

Sự thỏa mãn ở thiên đường là một mỹ đức, nhưng ở địa ngục lại là một khuyết điểm. Con tiểu xà ma này không biết mình đã bỏ lỡ điều gì, Mã Môn cũng không định nhắc nhở cậu. Thậm chí hắn còn cảm thấy việc Di Reuel hiện tại chỉ tính đòi thêm hai quả táo cũng tốt, ngày mai hắn sẽ cho Di Reuel xem bữa ăn của Mực bao gồm những gì.

Hắn tin rằng đến lúc đó, Di Reuel trong lòng nhất định sẽ nảy sinh vô vàn tiếc nuối, nuôi dưỡng lòng tham điên cuồng của cậu lớn mạnh.

Vì thế Mã Môn đã giúp cậu mang theo hai mươi quả táo về hang.

Tiểu xà ma vô cùng kinh hỉ, thân mật cọ cọ mặt hắn cảm ơn: “Mã Mã ngươi thật tốt!”

Mã Môn vẫn duy trì nụ cười tao nhã, ôn nhu, nói: “Ngươi thấy tốt thì là tốt rồi.”

Ngày hôm sau, Mã Môn đặc biệt mang theo thức ăn và con chó của mình đến ẩn nấp gần rìa vườn táo, chờ đợi tiểu xà ma gọi tên mình rồi xuất hiện.

Thế nhưng họ chờ mãi, chờ đến khi Mực đói nằm gục xuống, gặm ống quần của Mã Môn, tiểu xà ma vẫn không xuất hiện.

Mã Môn cau mày, nghĩ thầm chẳng lẽ Di Reuel xảy ra chuyện gì sao?

Nhưng hang của Di Reuel nằm trong lãnh địa của hắn, lý ra sẽ không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào.

Vào lúc chạng vạng, Mã Môn rốt cuộc vẫn tự mình tìm đến nhà Di Reuel. Hắn nhẹ giọng gọi tên tiểu xà ma bên ngoài hang: “Di Reuel?”

“...Mã Mã?”

Một lát sau, một cái đầu rắn tròn tròn thò ra khỏi hang, thè lưỡi rắn đỏ tươi hỏi hắn: “Sao ngươi lại tới? Ngươi hôm nay nghỉ phép, đến tìm ta chơi sao?”

“Đúng vậy.” Mã Môn nói dối theo lời cậu, rồi nói tiếp, “Ta hôm nay không thấy ngươi đến rừng táo kiếm ăn.”

“Úc, vì ngươi hôm qua đã mang về cho ta rất nhiều táo, ta ăn no căng bụng, hôm nay không định đi kiếm ăn. Có lẽ ngày mai cũng vậy... Ực!” Tiểu xà ma trả lời đến đây, còn ợ một tiếng, “Ta đã dọn dẹp nhà ta rất sạch sẽ, nhưng ngươi cao quá, vào trong đó chắc sẽ không thoải mái, nên ta không mời ngươi vào, ta ra ngoài chơi với ngươi vậy.”

Hang động này chính là do Mã Môn tạo ra cho Di Reuel, hắn cũng rõ kích thước bên trong không phù hợp với mình, nên đồng ý: “Được.”

Nhưng tiểu xà ma nói muốn ra ngoài chơi với hắn lại từ từ dịch vào trong hang, qua một lúc lâu mới chậm chạp ngậm một quả táo đỏ tươi bò ra, đưa đến bên chân Mã Môn: “Mời ăn táo.”

– Đây là món ăn tiểu xà ma dùng để chiêu đãi khách.

Mã Môn cầm lấy quả táo đó, ánh mắt không ngừng liếc nhìn Di Reuel, bởi vì hắn cuối cùng cũng đã hiểu tại sao động tác của Di Reuel hôm nay lại chậm chạp như vậy, cũng hiểu câu nói "ăn căng bụng" của tiểu xà ma không phải nói chơi.

Di Reuel đại khái đã nuốt một mạch ba quả táo, hiện tại toàn thân cậu béo đến nhăn lại, trông như một chiếc bánh vòng ngọt ngào xếp chồng lên nhau.

Nhận thấy ánh mắt quan sát của Mã Môn, Di Reuel còn có chút ngượng ngùng, cậu cố gắng quấn mình lại thành một cuộn... không, thành một đống, rồi dùng đầu đuôi gãi gãi trán nhỏ giọng nói: “...Ta sau này sẽ không ăn nhiều như vậy nữa đâu.”

“Không.” Mã Môn khẽ quay đầu đi, dùng ngón tay chống môi nén cười nói, “Ngươi nên tiếp tục ăn nhiều, bởi vì ở địa ngục, ngươi phải nỗ lực tích lũy tội lỗi, mới có thể khiến bản thân trở nên mạnh mẽ.”

“Ăn uống quá độ... hoặc tham lam, đều là những con đường thăng tiến rất tốt.” Hắn lại một lần nữa ám chỉ tiểu xà ma, “Khi ma lực tăng lên, ngươi còn có thể có được hình người, có thể dùng tay đi trộm nhiều táo hơn, thậm chí không chỉ là táo.”

“Thật không?”

Đôi mắt như ngọc hồng bảo của tiểu xà ma bỗng sáng rực lên, vui vẻ nói: “Vậy ta phạm tội lười biếng trước đi! Vừa hay ta bây giờ có rất nhiều lương thực dự trữ, ta quyết định tuần này không ra khỏi cửa kiếm ăn!”

Mã Môn: “...”

“Mã Mã, ngươi thật tốt! Cảm ơn ngươi đã nói cho ta những chuyện này.” Di Reuel khó khăn dịch cơ thể bò lại vào hang, rồi lại cọ hai quả táo ra, “Tặng ngươi thêm hai quả.”

Mã Môn: “............”

Cuối cùng, Mã Môn mang theo ba quả táo về cung điện Ma Vương của mình.

Mực vẫn chưa ăn cơm, thấy chủ nhân trở về, nó thè lưỡi, phấn khích vẫy đuôi lấy lòng chủ nhân, rồi... Mã Môn bỏ ba quả táo vào đĩa thức ăn của nó.

Mực: “?”

“Gâu gâu gâu!”

Mực chưa từng ăn loại thức ăn cho chó tệ hại như vậy, lập tức ghét bỏ dùng móng vuốt gạt táo ra khỏi chén vàng của mình.

“Ngươi ngay cả phân cũng ăn, lại không chịu ăn thứ này.” Mã Môn hoang mang không thôi, “Thứ chó cũng không ăn, tại sao Di Reuel lại thích ăn đến vậy?”

Mực là chó ba đầu thuần chủng của địa ngục, ma lực có mạnh đến đâu cũng không thể biến thành hình người, càng không thể nói tiếng người, không thể trả lời câu hỏi của Mã Môn.

Và Mã Môn không nhận được đáp án mình muốn, liền lấy lại thức ăn hôm nay của Mực.

Nửa đêm, Mực đói đến mức ăn thịt ba con đồng loại – làm thú cưng của Ma Vương tham lam chính là nguy hiểm như vậy, không phải kẻ mạnh nhất thì sẽ bị ăn thịt, dù sao Ma Môn giàu có vĩnh viễn cũng sẽ không thiếu thú cưng mới.

Mã Môn để Di Reuel một tuần.

Đến ngày thứ tám, Di Reuel vẫn không đến vườn táo kiếm ăn, Mã Môn mới lại tìm đến nhà cậu.

“Di Reuel?”

“Mã Mã?”

Trong hang rắn lần này không thò ra cái đầu rắn tròn tròn, mà là thò ra một cái đầu đỏ tròn tròn.

Chủ nhân của cái đầu đỏ ấy là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi. Đây là độ tuổi khi cậu ta qua đời, thời gian của cậu bị dừng lại vào khoảnh khắc này, vĩnh viễn không thể trưởng thành.

Cậu lại dường như không ý thức được đây là một chuyện bi thương, trên gương mặt trắng nõn xinh đẹp như miếng trái cây vừa được gọt vỏ chỉ tràn đầy nụ cười rạng rỡ: “Mã Mã, phương pháp ngươi nói thật sự hữu dụng!”

Tiểu xà ma giống như một quả táo tươi ngon được lột vỏ, để lộ cơ thể trần trụi, non mịn tinh tế chạy đến trước mặt Mã Môn dạo một vòng, phấn khích nói: “Ta đã biến trở lại thành hình người rồi!”

“Ta còn có hai cái sừng ác ma!” Nói xong, giọng cậu lại có chút hạ xuống, “Chỉ là nó không to bằng sừng của ngươi.”

“...Ngươi tiếp tục tích lũy tội lỗi, nó sẽ từ từ lớn lên.” Mã Môn mở miệng, chất giọng trầm thấp, tao nhã thường ngày lại khàn đi một cách khó hiểu.

“Được! Vậy sau này ta sẽ không bao giờ mặc quần áo nữa.” Di Reuel nghiêm túc gật đầu, “Ta muốn mỗi ngày khỏa thân chạy lung tung, để tích lũy tội lỗi dâm dục!”

Mã Môn: “...”

“Vẫn phải mặc quần áo chứ.” Mã Môn khuyên cậu, “Nếu lỡ ngươi bị lạnh, sẽ bị ốm đấy.”

Di Reuel cảm thấy nhiệt độ ở địa ngục nóng như vậy, cậu không mặc quần áo chắc cũng sẽ không bị lạnh. Nhưng nghe Mã Mã nói như vậy, chẳng lẽ ở địa ngục còn có mùa đông sao? Vậy cậu có phải còn phải tích trữ thêm lương thực để chuẩn bị cho mùa ngủ đông không?

Nhưng trước mắt, điều quan trọng nhất là –

“Ta không có tiền mua quần áo.” Di Reuel buồn rầu nói.

Mã Môn hỏi cậu: “Ngươi thích quần áo như thế nào?”

“Màu đỏ, lấp lánh.” Di Reuel nâng một quả táo trong lòng bàn tay, giơ cao đưa đến trước mặt Mã Môn, “Quần áo giống như vỏ táo vậy.”

Mã Môn khẽ cúi người, những sợi tóc đỏ tươi buông xuống, đáp trên vai thiếu niên. Hắn trông còn giống một con rắn độc có ý đồ xấu hơn cả Di Reuel, dùng lời lẽ dụ dỗ và mê hoặc nói: “Ngày mai đến vườn táo tìm ta, ta tặng cho ngươi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play