Mẹ không tới.
Mã Mã tới.
“Di Reuel.” Người đàn ông tóc đỏ cao gầy, dường như đột nhiên rơi xuống từ màn mưa phùn, không biết từ lúc nào đã xuất hiện dưới gốc cây, cười hỏi Di Reuel, “Ngươi làm sao vậy?”
“Mã Mã! Mã Mã!”
Di Reuel quấn chặt lấy cành cây không dám nhúc nhích, dùng giọng nói đáng thương nghẹn ngào cầu cứu hắn: “Cứu mạng! Ô ô... cứu cứu ta! Đám chó này muốn ăn thịt ta!”
“Yên tĩnh.”
Hai chữ của hắn vừa thốt ra, Di Reuel liền ngậm nước mắt cùng bầy chó dưới gốc cây im bặt.
Thấy vậy hắn sững sờ, vội vàng giải thích với con rắn nhỏ đốm đen đỏ trên cành cây: “Ta đang nói chuyện với đám chó này.”
“À...”
Di Reuel nghe xong lại dám lên tiếng, cậu cúi đầu nhìn đám chó dữ địa ngục với vẻ ngoài hung ác đáng sợ, vậy mà sau một mệnh lệnh nhẹ nhàng của hắn, chúng chỉ biết ngoan ngoãn vẫy đuôi, cậu vô cùng thán phục hỏi: “Trời ơi, tại sao chúng lại nghe lời ngươi như vậy?”
Hắn mỉm cười, hỏi ngược lại Di Reuel: “Ngươi nghĩ sao?”
Di Reuel thè lưỡi rắn nghiêm túc suy tư một lát, rồi bỗng ngộ ra: “Bởi vì ngươi là đại nhân Mã Môn...”
Thấy con tiểu ác ma yếu ớt, ma lực đến cả hình người cũng không biến ra được này cuối cùng cũng đoán được thân phận thật sự của mình, Mã Môn khẽ thở dài một tiếng, vừa định mở miệng khen cậu, thì nghe thấy tiểu xà ma nói nốt câu còn dang dở:
“– Thuần chó sư đúng không?”
Mã Môn: “...”
Lời khen tiểu ác ma của hắn đã bị nuốt ngược vào trong.
Thế nhưng tiểu ác ma lại coi sự im lặng ngắn ngủi của hắn là đồng ý, còn kích động khen ngợi hắn: “Ngươi thật là lợi hại! Có thể thuần hóa nhiều con chó ba đầu đáng sợ của địa ngục đến vậy!”
Mã Môn chỉ có thể tiếp tục thở dài: “Bởi vì ta thích những con cún nghe lời.”
“Ai mà chẳng thích cún nghe lời?” Di Reuel cũng thở dài một tiếng, sau đó hỏi Mã Môn, “Nếu chúng đều rất nghe lời ngươi, vậy ngươi có thể đưa chúng đi, để ta một mình ở đây ăn vụng một quả táo của đại nhân Mã Môn được không?”
Mã Môn nhướng mày: “Ngươi lại còn giữ được mỹ đức thành thật?”
“Thôi được, ta không nói thật, kỳ thật ta tính trộm ba quả.” Di Reuel lại thở dài một hơi thật dài, “Ngươi vừa mới cứu ta, nên ta vẫn sẽ không lừa ngươi đâu.”
“Xét trên sự thành thật của ngươi với ta.”
Mã Môn nói xong, cười vẫy vẫy tay với đám chó ba đầu.
Sau khi đuổi bầy chó dữ đi, Mã Môn nhẹ nhàng nhảy lên, cũng ngồi xuống trên cây, khoanh tay nói với Di Reuel: “Trộm đi, ta sẽ giúp ngươi canh chừng.”
Di Reuel không lập tức lao về phía quả táo cậu thích nhất, mà trước hết bò đến bên chân hắn, dùng cái đầu tròn cọ cọ hắn, thân mật nói: “Mã Mã ngươi thật tốt.”
Mã Môn rũ mắt đưa tay ra, giống như sờ một con cún nhỏ mà dùng ngón tay gãi gãi cằm con rắn nhỏ.
Con rắn nhỏ cũng vô cùng giống một con cún con, thè lưỡi rắn liếm liếm ngón tay hắn, rồi nói nốt câu còn dang dở: “Giống như mẹ ta vậy.”
Mã Môn: “...”
Có đồng bọn giúp canh chừng, Di Reuel thuận lợi trộm được quả táo to nhất, đỏ nhất trên cây.
Nhưng cậu không lập tức nuốt quả táo đó, mà ngậm lấy cuống quả, bò trở lại bên chân Mã Môn, dùng đầu cọ quả táo vào lòng bàn tay hắn: “Quả táo này đẹp nhất, nhất định rất ngọt, tặng ngươi.”
Mã Môn nhận lấy quả táo đó, ngước mắt nhìn Di Reuel.
Con rắn nhỏ đốm đen đỏ vì nuốt một quả táo vào bụng, lại căng mình thành một quả cầu buồn cười, béo đến mức vảy nứt ra, lộ lớp thịt non màu hồng nhạt. Trông còn ngon mắt hơn quả táo kia không biết bao nhiêu lần, nhưng cậu hoàn toàn không biết điều đó.
Trong mắt cậu, chỉ có quả táo.
Tặng một quả, ăn một quả, lại ngậm lấy một quả, chuẩn bị mang về hang làm thức ăn dự trữ.
Nhưng hiện giờ cậu thực sự quá béo, hoạt động chậm chạp, cậu cũng lo lắng sau khi xuống cây sẽ lại bị đám chó ba đầu kia đuổi theo, vì thế Di Reuel nhìn về phía Mã Môn, mặt dày hỏi: “Mã Mã, ngươi có thể đưa ta về nhà nữa không?”
Cậu còn đưa ra một phần thù lao tự cho là hậu hĩnh: “Lần sau ta đến trộm táo, sẽ lại tặng ngươi một quả đẹp hơn.”
Mã Môn, vốn là thiên sứ sa ngã xuống địa ngục vì tội tham lam, cũng là Ma Vương giàu có nhất thành phố đau khổ này, kỳ thật hoàn toàn không thèm để mắt đến một quả táo đẹp hay không đẹp. Thứ hắn thực sự để mắt, là linh hồn của Di Reuel.
Con ác ma yếu ớt này hoàn toàn không biết, Mã Môn tuy không keo kiệt, nhưng lễ vật của hắn tặng cũng không miễn phí.
Và nếu Di Reuel khi còn sống có đọc sách, có lẽ cậu đã từng nghe qua một câu châm ngôn: Quà tặng mà số phận ban tặng, sớm đã được âm thầm định giá.
Đáng tiếc, Di Reuel chẳng hiểu gì cả.
Cậu không hiểu rằng càng đòi hỏi và nhận được nhiều từ Mã Môn, sau này “vốn” và “lãi” phải trả lại sẽ càng nhiều, đến cuối cùng, những “nợ nần” đó thậm chí sẽ nhấn chìm cậu hoàn toàn, ngay cả linh hồn cũng bị Mã Môn chiếm hữu.
Hiện tại cậu chỉ hiểu được cảm giác thỏa mãn, vui vẻ khi người đàn ông nói một chữ “được”.
“Mã Mã!”
“Mã Mã –”
Từ ngày đó trở đi, mỗi lần Di Reuel lại đến trộm táo trong vườn của Ma Vương, cậu đều sẽ gọi tên Mã Mã ở rìa rừng quả, chờ hắn xuất hiện rồi mới dám bò lên vai hắn, để hắn đưa mình vào trong rừng trộm táo.
Mỗi lần cậu đều trộm ba quả, tặng Mã Mã một quả, mình ăn một quả, và để dành một quả làm lương khô.
Và mỗi lần, cậu đều đưa cho Mã Môn quả táo to nhất, đỏ nhất trong ba quả, chưa bao giờ ngoại lệ – cậu rõ ràng là đang lấy đi thứ không thuộc về mình từ chỗ Mã Môn, nhưng đồng thời lại vô tư tặng cho Mã Môn thứ quý giá nhất mà mình có thể cho.
Mã Môn ở địa ngục chưa từng gặp một ác ma nào như vậy.
Các ác ma khác sẽ dưới sự dung túng và dụ dỗ có chủ đích của hắn, mà ăn uống trở nên ngày càng lớn, lòng tham và dục vọng cũng dần tăng lên, cuối cùng tự nuốt chửng bản thân, linh hồn hóa thành một món khai vị ngon miệng trên đĩa ăn của Mã Môn.
Mã Môn ban đầu dự định sẽ lấy linh hồn của Di Reuel ngâm rượu, ăn như ăn một quả anh đào, nhưng theo tiến độ hiện tại, e là Mã Môn có đợi thêm một vạn năm nữa, cũng chưa chắc đã ăn được linh hồn của Di Reuel.
Vì vậy, Mã Môn quyết định đẩy nhanh tiến trình một chút.
Hắn cắn một miếng quả táo đỏ mà Di Reuel tặng hôm nay, cố ý nhăn mày làm ra vẻ khó chịu: “Chua quá.”
“Ủa? Chua sao?”
Nghe thấy câu này, Di Reuel đang hái quả táo thứ hai vừa định ăn ngay lập tức ngậm miệng, bò đến bên cạnh hắn, bực bội nghiêng nghiêng cái đầu rắn nhỏ: “Trông nó đẹp và ngọt lắm mà.”
“Chỉ là nhìn thôi.” Mã Môn đưa quả táo đã bị mình cắn một miếng đến bên miệng Di Reuel, “Nếm lên không như vậy đâu.”
Di Reuel liền thè lưỡi rắn liếm liếm chỗ hắn đã cắn.
“Ưm~” Giọng nói và cơ thể của Di Reuel đều bị vị chua của nước ép khiến xoắn lại, “Đúng là chua thật!”
Cậu vội bò đến quả táo thứ hai mình vừa ngắm trúng, dùng răng nanh gặm một miếng, xác nhận quả táo này rất ngọt rồi mới ngậm nó trở lại trong tầm tay Mã Môn, nói với hắn: “Quả của ta ngọt, ngươi ăn quả của ta đi, ta sẽ ăn quả của ngươi.”
Con rắn nhỏ không có ý định lãng phí thức ăn, mở miệng định nuốt luôn quả táo mà Mã Môn đã ăn dở.
Nhưng Mã Môn lại dời tay đi: “Chua vậy mà ngươi còn ăn?”
“Ngươi nhai mới thấy chua, ta không nhai, ta nuốt luôn.” Di Reuel nói, “Như vậy thì sẽ không bị chua.”
Mã Môn trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên cười lên: “Di Reuel thông minh thật đấy.”
“Tất nhiên rồi!”
Di Reuel kiêu ngạo dựng thẳng ngực rắn nhỏ: “Ta cũng thấy vậy.”
“Ngươi là người thứ hai trên đời khen ta như vậy.” Sau đó cậu lại bò lên vai Mã Môn, cọ cọ vào mặt hắn, “Người thứ nhất là mẹ ta.”
Đuôi mày Mã Môn khẽ nhếch lên: “Ồ, Di Reuel rất thích ‘mẹ’."
Nhưng âm đọc từ "mẹ" này, nghe giống "Mã Mã" hơn.
Di Reuel nghe theo lời hắn nói tiếp: “Đúng vậy, ta rất thích mẹ!”
Tiểu xà ma nói chuyện thường nói nửa chừng, phải dừng một lúc mới nói hết được.
Mã Môn kiên nhẫn chờ, quả nhiên chờ được cậu nói: “Cũng thích Mã Mã.”