Thanh Nhược nửa nằm trên sofa, lười biếng nghịch điện thoại. Thấy đồng hồ đã 3 giờ rưỡi, cô thở dài, đứng dậy, ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ rồi tiếp tục dùng điện thoại tra đáp án bài tập.

Bữa tối Tịch Trì không về, chỉ có Thanh Nhược, dì Chu và bác Lục.

Ba người cùng ăn cơm. Thanh Nhược vừa ăn vừa nói chuyện với dì Chu. Tinh thần cô không tốt, làm bài tập cũng chẳng xong, giọng nói lại mềm như bông. Trong bộ dạng xinh xắn, tươi tắn ở nhà, cô càng giống một cô gái nhỏ đáng yêu.

Dì Chu nhìn mà chỉ muốn cô ăn nhiều rau, ăn nhiều cơm, đừng suốt ngày nhắc chuyện giảm cân, chỉ ăn một chút xíu.

Hai người đàn bà nói chuyện dần chuyển sang tám chuyện hàng xóm. Ngôi nhà cũ của nhà họ Tịch nằm trong khu biệt thự Hoàn Sơn – một trong những khu nhà giàu sớm nhất ở Hải Thành. Xung quanh cũng có những gia đình khác, khoảng cách giữa các nhà khá xa, nhưng đã sống ở đây thì hoặc là có quyền, hoặc là có tiền. Mà ở đâu có người, ở đó có chuyện để bàn tán.

Càng nói càng hăng, Thanh Nhược từ dáng vẻ uể oải ban đầu trở nên phấn chấn, mắt sáng hẳn lên. Bác Lục ban đầu không định tham gia, nhưng nghe một lúc cũng không nhịn được, liền nhập hội tám chuyện.

Bữa cơm tối vì thế kéo dài gần một tiếng.

Sau đó ba người chẳng buồn ăn tiếp mà bưng cả đĩa trái cây ra, vừa ăn vừa nói chuyện.

Cho đến khi ăn no quá ngồi không nổi, bác Lục mới đứng dậy rời khỏi "tổ tám chuyện". Dì Chu cũng đi dọn bàn. Thanh Nhược vẫn chưa hết hứng, còn định đi theo để tiếp tục nói thêm mấy câu.

Lúc bác Lục đi ngang qua phòng khách để ra sân tiêu cơm, thấy Thanh Nhược vẫn ngồi đó làm bài tập, ông quay lại nhắc: "Thiếu phu nhân, mau làm bài tập đi, mai phải nộp rồi."

Thanh Nhược: "..." Mặt tám chuyện tươi rói lập tức biến mất.

Cô nhăn mặt vẫy tay với dì Chu, rồi quay lại phòng khách tiếp tục cặm cụi làm bài tập.

Dì Chu dọn bếp xong, chuẩn bị về thì thấy Thanh Nhược vẫn ngồi ở phòng khách, nghiêm túc làm bài tập, tra đáp án trên điện thoại. Dì cười nói: "Thiếu phu nhân, tôi về đây nhé. Tối ngủ sớm một chút, mai là thứ hai, cô còn đi học đúng không?"

Thanh Nhược ngẩng đầu, vừa cười vừa than: "Dì Chu, mỗi lần dì gọi tôi là thiếu phu nhân, tôi lại thấy mình như đang sống ở thời Dân quốc ấy."

Dì Chu bật cười. Trước đây, bà sống rất vất vả, chưa từng dùng mấy cách xưng hô cầu kỳ như vậy, nghe cứ như trong phim truyền hình. Chỉ từ khi vào nhà họ Tịch, ở cùng bác Lục, bà mới gọi như thế.

Sau bữa tối, bác Lục đi dạo về để sắc thuốc cho Tịch Trì. Sắc xong mà Tịch Trì vẫn chưa về, ông ngồi ở phòng khách chờ. Thấy Thanh Nhược vẫn đang làm bài, ông cảm thấy hiếm khi cô tập trung học thế này nên cũng thấy vui. Đến hơn 9 giờ, ông còn hỏi cô có đói không, có muốn ăn gì không.

Thanh Nhược xõa tóc cả buổi, tóc rối tung, may mà gương mặt xinh đẹp vẫn cứu vớt, trông không giống bà điên, thậm chí còn có chút đáng yêu.

"Không ăn đâu bác Lục."

Cô nhìn đồng hồ, thấy bác Lục bắt đầu ngáp, liền nói: "Bác đi ngủ đi. Cháu làm bài tập một lát nữa, chờ Tịch Trì về cháu sẽ đưa thuốc cho anh ấy."

Nếu là mấy hôm trước, bác Lục chắc chắn không yên tâm mà đồng ý ngay. Nhưng mấy ngày gần đây, dù Thanh Nhược vẫn hành xử như trẻ con, làm gì cũng tùy hứng, nhưng lại khiến người ta cảm thấy ngoan hơn trước, yên tâm hơn.

Bác Lục vẫn chần chừ: "Không sao, tôi chờ cậu chủ."

Thanh Nhược khoát tay: "Bác cứ đi ngủ đi. Cháu còn phải làm lâu lắm, chờ anh ấy về cháu sẽ cho uống thuốc, được không?"

Bác Lục không lo Tịch Trì không uống thuốc, vì anh chưa từng phản đối chuyện này, chỉ sợ Thanh Nhược mải làm việc rồi quên mất.

Nghe cô nói vậy, bác tiến lại định xem cô còn bao nhiêu bài tập.

Thanh Nhược ghi vào giấy mấy chữ "Thuốc Tịch Trì", rồi dán luôn lên tay áo mình, giơ cho bác Lục xem: "Yên tâm nhé, bác đi ngủ đi, mai bác dậy sớm mà."

Bác Lục thấy cô đắc ý, bật cười: "Vậy được, vất vả cho thiếu phu nhân rồi, tôi đi ngủ đây."

Thanh Nhược lại cười khổ: "Vừa mới bảo với dì Chu rồi, mỗi lần bác gọi thế tôi lại thấy mình sống ở thời Dân quốc. Bác cứ gọi cháu là Tiểu Nhược như trước đi."

Bác Lục không đáp, chỉ dặn thêm một lần, nhớ đưa thuốc cho Tịch Trì rồi mới đi ngủ.

Đến khi nghe tiếng xe ngoài sân, Thanh Nhược ngẩng đầu nhìn đồng hồ tường: hơn 10 giờ 20. Nghe tiếng Đỗ Vu Tiếu, cô chắc chắn Tịch Trì đã về.

Cô đứng dậy, vỗ nhẹ mặt cho tỉnh táo, vừa búi lại tóc vừa đi mở cửa.

Thấy Tịch Trì, cô cười: "Anh về rồi à."

Tịch Trì nhìn cô một cái, không đáp. Những người đi cùng thì lần lượt chào cô.

Thanh Nhược lùi ra để họ vào nhà: "Anh uống thuốc trước rồi hãy ngủ." Nói xong, cô không chờ phản ứng của anh mà xoay người vào bếp, lấy chén thuốc đã được giữ ấm.

Mùi thuốc nồng, cô gần như phải nín thở khi bưng ra. Tịch Trì vẫn ngồi trên xe lăn chờ ở phòng khách. Cô đưa chén thuốc, anh chỉ kiểm tra độ ấm rồi uống hết, không biểu cảm, như uống nước bình thường.

Thanh Nhược xoay người lấy ly để rót nước cho anh tráng miệng. Khi vừa cầm được ly, Đỗ Chi Chu đã bưng chén thuốc trống không trả lại: "Làm phiền cô rồi, Từ tiểu thư."

Thanh Nhược: "..."

Cô hơi há miệng, ngẩn người "À" một tiếng, nhận lấy cái chén trống.

Không nói thêm gì, Đỗ Chi Chu đẩy xe đưa Tịch Trì vào phòng.

Trong phòng, Đỗ Chi Chu giúp Tịch Trì rửa mặt. Đỗ Vu Tiếu cùng hai vệ sĩ chào Thanh Nhược rồi ra xe chờ.

Thanh Nhược đem chén thuốc và ly chưa dùng vào bồn rửa, rồi quay lại làm bài tập.

Khi Đỗ Chi Chu ra, thấy cô vẫn cặm cụi viết, trên mặt cũng hơi bất ngờ, chào cô rồi rời đi.

Thanh Nhược lúc này thực sự mệt. Trong không gian yên tĩnh, dù đèn sáng, ban đêm vẫn khiến người buồn ngủ. Cô rót nửa ly cà phê, quyết tâm làm cho xong. Không gõ cửa phòng Tịch Trì nữa, cô cặm cụi đến tận 2 giờ sáng mới hoàn thành.

Trên bàn bừa bộn, cô chẳng buồn dọn, tắt đèn rồi ngáp dài leo lên lầu.

Sáng hôm sau là thứ hai, như hôm qua đã nói với dì Chu, sáng nay cô có tiết học. Vì vậy, khi chuẩn bị bữa sáng cho Tịch Trì, dì cũng chuẩn bị cho cô.

Lúc Tịch Trì thức dậy, bàn phòng khách mà tối qua cô làm việc đã được dọn gọn gàng, sách vở xếp ngay ngắn, bên trên đặt bút và các dụng cụ học tập.

Lúc ăn sáng, Tịch Trì nghe dì Chu vừa lo lắng vừa than thở với bác Lục: "Không biết tối qua nó làm bài tập đến mấy giờ, sáng nay chắc lại uống cà phê rồi."

Bác Lục nghe vậy cũng không biết đáp sao.

Ăn xong bữa sáng, dì Chu xem đồng hồ: "Chắc đồng hồ báo thức không đánh thức được nó. Để tôi lên gọi, không thì đi học muộn mất."

Dì Chu cau mày bước lên lầu.
"Thiếu phu nhân, dậy mau, sắp muộn học rồi."

Bên trong vọng ra tiếng Thanh Nhược mơ màng, giọng nũng nịu: "Biết rồi~ dậy liền đây."

Dì Chu vẫn không yên tâm, gõ cửa thêm lần nữa: "Mau lên, đừng ngủ nướng, lên lớp xong về ngủ tiếp."

Xuống nhà ngồi ăn tiếp được chưa đầy hai phút, dì lại ngẩng đầu nhìn lên lầu. Chưa tới năm phút sau, bà lại cau mày: "Có khi nào lại ngủ tiếp không?"

Bác Lục suýt sặc, liếc bà một cái: "Lên rồi thì cũng đâu xuống nhanh như vậy."

Mãi đến khi nghe tiếng cửa phòng mở, dì Chu mới thở phào, đứng dậy vào bếp bê bữa sáng ra: "Thiếu phu nhân, ăn sáng đi."

Thanh Nhược hấp tấp chạy xuống, vừa đi vừa nhét đồ vào túi: "Không kịp rồi, khỏi ăn."

Dì Chu bị lây cái vội vã của cô, vội cầm chén đặt xuống bàn: "Có cần hấp bánh bao mang theo không?"

Chưa kịp nghe câu trả lời, Thanh Nhược đã xỏ giày xong, khoác túi đi thẳng ra sân: "Không cần đâu."

Dì Chu cũng chạy theo: "Lái xe cẩn thận nhé."
"Biết rồi~" Giọng cô vọng lại từ ngoài sân.

Khi xe rời khỏi, cả nhà mới trở lại yên tĩnh.

Từ khi cô về đây hôm thứ sáu, nhà lúc nào cũng ồn ào như chợ. Giờ yên ắng, Tịch Trì mới thấy thoải mái. Dì Chu và bác Lục lại đồng loạt thở dài — bữa sáng không ăn, vội vàng như thế, rồi lại đi học.

Buổi trưa Thanh Nhược không về. Mấy hôm trước cô cũng vậy, nhưng hôm nay dì Chu thấy bàn ăn bốn người mà cứ như thiếu mất một. Tịch Trì ít nói, Đỗ Chi Chu thì chẳng có gì để trò chuyện cùng, cả bữa ăn chỉ nghe tiếng chén đũa.

Ăn xong, Đỗ Chi Chu đẩy Tịch Trì ra sân cho tiêu cơm, dì Chu vừa dọn bàn vừa bảo bác Lục: "Không biết tối thiếu phu nhân có về ăn không."

Bác Lục nghĩ đến trạng thái mấy hôm trước của cô, mới thứ hai thôi, cuối tuần còn xa, nên chỉ lắc đầu, không nói gì.

Ai ngờ ba giờ chiều, Thanh Nhược đã về.

Cuối tháng 9, nắng chiều vẫn gắt. Vừa bước xuống xe, cô đã thoải mái thở dài.

Trong phòng khách vắng lặng. Có lẽ nghĩ cô mấy hôm nay không về nên tấm thảm yoga bị cuộn lại để sang một bên, bàn ghế cũng về vị trí cũ.

Thanh Nhược đi một vòng tầng trệt vẫn không thấy dì Chu hay bác Lục đâu. Giờ này, Tịch Trì nếu không ra ngoài thì chắc ở thư phòng. Cô cũng chẳng định gõ cửa thư phòng, chỉ vào bếp lấy sữa chua rồi ra sofa ngồi, mở TV, lấy đồ ăn vặt hôm qua mua ra, vừa ăn vừa xem phim.

Dì Chu vào nhà, thấy cô thì mừng ra mặt: "Sao hôm nay về sớm thế?"

Thanh Nhược quay lại cười, khóe miệng còn dính chút sữa chua: "Mấy môn năm tư ít lắm. Ở nhà vẫn thoải mái hơn."

Dì Chu cười gật đầu đồng ý, rồi hỏi muốn ăn gì cho bữa tối.

Cô liếc đồng hồ, mới chưa tới bốn giờ, liền thoải mái chọn hai món, khiến dì Chu càng vui vẻ vào bếp chuẩn bị.

Bác Lục nghe giọng cô, dù mặt không đổi sắc, nhưng vẫn nhận ra ý cười: "Chiều nay thiếu phu nhân không có tiết à?"

Cô gật đầu, rồi hờn trách: "Cũng tại bác gọi, nên dì Chu mới lên gọi theo."

Bác Lục chẳng buồn đáp, chỉ liếc cô một cái.

Trong thư phòng, Tịch Trì nghe tiếng TV liền biết "con quỷ lắm chuyện" đã quay lại. Anh bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc xem nên đưa tiền cho cô đi chơi để khỏi về nhà, hay là chính mình dọn đi.

Anh cũng có nhà khác đứng tên, nhưng giờ vẫn phải giả vờ ngồi xe lăn thêm một thời gian. Căn hộ kia không có thang máy tiện cho xe lăn, còn căn nhà này đã được sửa cho phù hợp. Nếu muốn dọn đi, cũng phải tốn thời gian sửa sang lại.

Còn cho cô tiền thì… không lo cô không nhận, chỉ sợ đưa rồi thì như ném bánh bao cho chó — một đi không trở lại.

Tịch Trì nhíu mày. Bực thì bực, mà đành chịu.

*** 

Tôi thích yên tĩnh 

—— hộp đen 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play