Dạ Kinh Đường đầu tiên nhìn thấy hai tay thon dài, tiếp đó là gương mặt khí khái hào sảng cùng bờ vai mười phần trắng bóc đang dùng tư thế rất hoàn mỹ xuống nước, không có nhiều bót nước văng lên nhưng lại có gì đó giống như giọt nước lớn đi vào trong hồ.

Nhưng cơ thể người tới hiển nhiên không phải giọt nước, sức cản của nước với ngực đặc biệt lớn.

Trong nháy mắt khi người kia bước vào trong nước, hắn liền thấy hai quả màu trắng xuất hiện, thậm chí dòng nước còn đung đưa theo hai luồng màu trắng, một cảm giác bị bức bách không nói lên lời đập vào mắt. . .

Ta ngất mất! ! !

Tràng cảnh tượng rung động lòng người thế này, để Dạ Kinh Đường tận mắt nhìn thấy, kinh ngạc vô cùng, đứng như tượng tại chỗ lòng như tro tàn.

Nhưng ngay sau đó thấy rõ được người tới là ai lại có một chút như trút được gánh nặng.

Cũng may là ngây ngốc tới. . .

Không đúng, sao có thể nói là cũng may. . .

Việc này nên xử lý thế nào đây. . .

Tội chết có thể miễn tội sống khó tha, làm không tốt sẽ bị quản chế cả một đời. . .

Lúc này nếu cầu trời để Tĩnh Vương không phát hiện hắn, chắc chắn ông trời sẽ không đáp ứng.

Đông Phương Ly Nhân lặn thẳng vào hồ, như là một con cá, bơi nhẹ về phía trước, đôi mắt mở ra, chuẩn bị bơi tới bờ bên kia.

Nhưng mắt vừa mở trong phút chốc liền phát hiện đáy ao có dị thường, ở phần tựa nghỉ bên kia bờ hình như có một cái bóng đen sì.

? !

Đông Phương Ly Nhân trong lòng kinh ngạc, cấp tốc quan sát tỉ mỉ, kết quả là nhờ tia sáng yếu ớt xuyên thấu qua, thấy được gương mặt tuấn mỹ thì tràn đầy khiếp sợ.

"Ọc, ọc ọc! !"

Đông Phương Ly Nhân bình thường vui buồn đều sẽ không hiện lên khuôn mặt nhưng gặp phải tình huống này liền phát ra tiếng rít lên, khó có thể tin nhìn chằm chằm Dạ Kinh Đường cách đó không xa, dùng tốc độ nhanh nhất lấy tay che ngực, co chân lại như đứa trẻ trong bụng mẹ, dùng chân che đi những chỗ cần thiết.

Dạ Kinh Đường phát hiện Tĩnh Vương nhìn thấy mình, liền vội vàng nhắm mắt lại, nâng lên hai tay, mặc dù không nói chuyện, nhưng rõ ràng đang ra hiệu:

Ta sai rồi ta sai rồi! Ta không phải cố ý. . .

Đông Phương Ly Nhân thấy rõ được người này là ai, sắc mặt ửng hồng, nổi giận cùng kinh ngạc đan sen.

Nhưng gặp nguy không loạn, tâm trí nàng không có triệt để bối rối giống như nữ nhi bình thường, rất nhanh sau đó nàng rột cuộc đã đè ép được cơn sóng lớn trong lòng, nhanh chóng ngóc đầu nổi lên mặt nước.

Soạt!

Ở trên bờ, mấy tên cung nữ thần sắc mờ mịt, nhìn về phía ra nữ vương gia.

Đông Phương Ly Nhân mặt đỏ như máu cố gắng kiềm chế cảm xúc, bày ra vẻ mặt bình thường, phân phó nói:

"Các ngươi đều ra ngoài hết đi!"

Thanh âm có chút run rẩy.

Mấy cung nữ cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không dám hỏi nhiều, hạ thấp người thi lễ. Lòng tràn đầy nghi ngờ lui về sau đi ra cửa điện.

Chờ đến khi xung quanh hồ không còn ai, sắc mặt Đông Phương Ly Nhân mới hoàn toàn hóa thành xấu hổ, giận dữ cùng hoảng sợ, muốn đi lên thành hồ cầm quần áo mặc vào, lại sợ tay chân mở ra liền bị nhìn hết toàn bộ thân thể. . .

Khả năng đã bị Dạ Kinh Đường nhìn thấy hết là rất cao, nhưng nàng cũng không thể lại bị nhìn thêm một lần nữa!

Đông Phương Ly Nhân nghiến răng nghiến lợi, thấy Dạ Kinh Đường xoay qua chỗ khác. Tâm trạng cuống cuồng, xấu hổ mới dịu đi chút ít, nàng đứng ở trong hồ, nước chưa tới cổ, thấp giọng trách mắng:

"Ngươi. . . Ngươi thật to gan!"

Cả người Dạ Kinh Đường đều như đang trong mộng, đưa lưng về phía Đông Phương Ly Nhân giải thích:

"Ta tuyệt không phải cố ý, ta. . ."

Con mẹ nó, giờ có thể giải thích thế nào? !

Lông mi Đông Phương Ly Nhân khẽ run, chậm rãi lui về thành hồ, lạnh giọng chất vấn:

"Sao ngươi lại ở đây?"

Dạ Kinh Đường tới đây giúp Ngọc Hổ cô nương tìm ngọc bội, lúc này nếu nói ra, Tĩnh Vương nhất định sẽ trút giận lên đầu cung nữ.

Mặc dù bản thân khó đảm bảo, nhưng Dạ Kinh Đường cũng chỉ do dự một chút liền cắn răng quyết định, giải thích nói:

"Ta sau khi cùng Thương đại nhân gặp mặt thì đi ngang qua nơi đây, phát hiện nơi đây tối đen như mực lại có âm thanh bọt nước, liền tiến đến xem thửu, kết quả phát hiện là do nước từ đầu con rồng chảy ra. . . Ừm. . . Thấy có người tới liền trốn đi ẩn nấp trước, ta có chết cũng không nghĩ tới điện hạ bỗng nhiên sẽ. . . Điện hạ không phải đang luyện đao pháp tại Cảnh Phúc Cung sao?"

Đông Phương Ly Nhân nửa điểm cũng không tin cái cớ này của Dạ Kinh Đường, nhưng cũng không cho rằng hắn cố ý trốn ở chỗ này nhìn lén.

Nàng là do tỷ tỷ gọi tới, Dạ Kinh Đường căn bản không biết trước. Coi như biết cũng sẽ không chạy tới nhìn lén nàng tắm rửa.

Mà nếu thật sự có tâm tư rình mò cũng sẽ không ngốc như vậy, trốn ở trong hồ có khác nào bịt tai đi trộm chuông. . .

Cũng may tỷ tỷ không đến, không thì. . .

Tỷ tỷ không đến. . .

?

Đông! Phương! Ngọc! Hổ!

Đông Phương Ly Nhân tâm tư thông minh, trong nháy mắt đoán ra cái thế trận hố chết nàng này là ai bày ra!

Có thể đem nàng lừa đến chỗ này, lại gạt Dạ Kinh Đường tới đây, trừ người tỷ tỷ kia của nàng ra thì trong cung căn bản không có người thứ hai!

Ngươi bị úng não hay sao? Sao có thể làm ra loại chuyện này? Ta là thân muội muội của ngươi a...

Mặc dù nghĩ thông suốt nguyên do, Dạ Kinh Đường cũng là người bị hại nhưng nàng bỗng nhiên bị ăn thiệt thòi lớn như vậy làm làm sao có thể dễ dàng tha cho Dạ Kinh Đường. Thần sắc Đông Phương Ly Nhân chuyển biến, hàm răng cắn chặt, lạnh giọng chất vấn:

"Vừa rồi ngươi đã thấy cái gì?"

Dạ Kinh Đường cho dù là không cố ý nhìn cũng không thể nào không thấy được gì.

"Ta không nhìn thấy bất cứ thứ gì. . ."

Đông Phương Ly Nhân thấy hắn không nhận, ánh mắt nổi giận:

"Ngươi coi bản vương là đồ ngốc?"

Dạ Kinh Đường vô tội nói:

"Ta thật sự là không cố ý, ta vừa rồi chỉ thấy cái hình dáng xong liền vội vàng nhắm mắt lại."

Hình dáng?

Hình dáng nơi nào. . .

Hay là tất cả hình dáng. . .

Đông Phương Ly Nhân ôm ngực đứng tại trong nước, muốn giáo huấn Dạ Kinh Đường hai câu, nhưng tâm rối như tơ vò nên ngôn ngữ không có cách nào chỉnh lý:

"Ngươi. . ."

Dạ Kinh Đường sợ Tĩnh Vương thẹn quá hoá giận sẽ đem hắn đi thiến liền nhanh chóng nhẹ chân nhẹ tay bò lên trên hồ tắm, đồng thời nhận lỗi:

"Ta thật không phải cố ý, ta. . ."

Dạ Kinh Đường vừa bò được lên thành hồ liền ngừng lại không dám tiếp tục nói.

Ánh mắt Đông Phương Ly Nhân chăm chú nhìn, tay ôm ngực, mặt lộ vẻ đề phòng ngay lúc đó, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân:

"Ly Nhân ở bên trong sao?"

"Bẩm Thái hậu nương nương, Tĩnh Vương đang tắm rửa. . ."

? !

Hai người giật mình.

Dạ Kinh Đường liếc nhìn một vòng, muốn tìm địa phương ẩn thân.

Nhưng Thái hậu có khả năng đang ở tiền điện thay y phục, không có cách nào ẩn thân, bể tắm nhìn rất lớn, nhưng lại trống trải, hắn ở trong phòng rất dễ dàng bị phát hiện.

Dạ Kinh Đường âm thầm cắn răng, muốn nhanh chóng từ cửa sổ chạy ra.

Nhưng Đông Phương Ly Nhân lại ngăn lại:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play