Lúc đầu, Đông Phương Ly Nhân còn giữ được vẻ ung dung của một nữ vương gia, nhưng nàng chung quy không có thể lực phi thường như Ngọc Hổ. Bị xóc nảy trên lưng ngựa quá lâu, nàng dần mệt mỏi, cũng không còn để ý đến việc bị Dạ Kinh Đường ôm nữa. Thỉnh thoảng giữa đường, nàng còn đổi tư thế, chạy ra phía sau nằm bò trên lưng Dạ Kinh Đường nghỉ ngơi. Đến trạm dịch dừng lại ăn cơm tắm rửa, có lúc nàng thậm chí còn ngủ gục ngay trên bàn.
Thấy Bổn Bổn vất vả như vậy, Dạ Kinh Đường vô cùng đau lòng, nhưng hành tẩu giang hồ là thế, những lúc khoái ý ân cừu thì ít, mà phần lớn thời gian đều là bôn ba trên đường, nếm mật nằm gai.
May mà Bổn Bổn cũng không phải là công chúa lá ngọc cành vàng không chịu được khổ, trên đường không hề kêu ca oán thán, thậm chí còn có vẻ thích thú.
Mỗi lần dừng chân nơi hoang dã, Bổn Bổn lại xung phong đốt lửa trại nấu cơm. Tuy rằng thỏ nướng, cá nướng nàng làm ra thỉnh thoảng trông như vừa lôi từ địa ngục lửa lên, đến Điểu Điểu cũng không dám ăn, nhưng Dạ Kinh Đường vẫn ăn rất vui vẻ.
Khi hai người vượt qua Hoang Cốt Than, cũng là lúc họ đến biên tái Lương Châu, ngày mùng mười tháng Giêng.
Thấy đã trở về vùng biên quan cằn cỗi quen thuộc, Dạ Kinh Đường cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn cúi đầu nhìn, thấy Bổn Bổn lại đang ngủ gục trong lòng mình, liền đưa tay lay nhẹ nàng:
"Điện hạ?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT