Dạ Kinh Đường tay trái cầm ô giấy dầu, tay phải mở áo choàng ra, vòng qua vai Lạc Ngưng ôm nàng núp dưới tán dù, dọc theo đường đi, hắn cứ liên tục quan sát cảnh vật xung quanh.
Toàn bộ Đông Lăng Sơn ngày trước đểu là tài sản của Lạc gia, vị trí khu rừng trúc này có thể xem là phía sau núi, xa hơn một chút chính là mộ tổ, vậy nên dù sơn trang đã bán cho người ta nhưng khu rừng này vẫn được giữ lại. Ngày trước mấy chuyện ở mộ tổ sẽ có đồ đệ của Lạc gia xử lý, nhưng hiện tại rừng trúc biến thành rừng hoang, chỉ còn con đường ở giữa là có thể đi lại.
Lạc Ngưng đã bỏ nón xuống, lúc này đang tựa vào người Dạ Kinh Đường, gương mặt lạnh lùng có chút buồn bã, vừa đi vừa nhỏ giọng:
"Trước kia rừng trúc này là nơi cha mẹ muội thường đến luyện công, có thấy tảng đá đằng kia không? Chỗ đó vốn có một mảnh đất trống, mẹ muội từng dạy đàn tỳ bà cho muội ở đây, nhiều năm như vậy không ai chăm sóc, tất cả đều bị bỏ hoang hết rồi..."
Dạ Kinh Đường thấy vẻ mặt Ngưng Nhi có hơi suy sụp, suy nghĩ một chút rồi nói:
"Cũng chưa bỏ hoang được mấy năm, trước kia là do không có người chăm sóc mà thôi, hai ngày nữa ta sẽ mua lại sơn trang, vào mùa đông hàng năm, chúng ta đều đến Giang Châu tránh rét, mấy chuyện chăm sóc thường ngày thì cứ giao cho Trần thúc là được."
Ánh mắt Lạc Ngưng hơi lay động, nàng châm chước một lúc nhưng rồi vẫn lắc đầu:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT