Sau khi mím môi đỏ vài lân, Phạm Thanh Hoà nghiến răng đứng dậy đẩy Dạ Kinh Đường ra phía cửa: "Ngươi quay về đi, nếu ngươi lại mạo phạm mà xông vào như vậy nữa, ngươi có tin là ta hạ cổ ngươi không?”
Dạ Kinh Đường hơi giơ tay lên: "Ta biết rồi, trừ khi vạn bất đắc dĩ, nếu không ta sẽ không xông vào phòng như vậy nữa. Đừng khóc, ta lập tức vê phòng."
Phạm Thanh Hoà cắn môi không nói gì, sau khi đẩy Dạ Kinh Đường ra khỏi phòng thì nhanh chóng đóng cửa lại, tựa lưng vào cửa cố gắng thả lỏng suy nghĩ.
Nhưng kết quả vừa cúi đầu lại nhìn thấy bộ dáng nhếch nhác của mình, một cảm giác xấu hổ đột nhiên chiếm lấy toàn bộ trái tim nàng, nàng nhanh chóng chạy lên giường lấy chăn quấn người mình thật chặt.
Dạ Kinh Đường đứng ở cửa, cảm thấy tốt nhất chính mình không nên nói nhảm thêm nữa, hắn lắng tai nghe thử, sau khi chắc chắn Phạm Thanh Hoà không còn khóc nữa mới xoay người rời đi.
Mặt trời lên cao khiến cho sương mù tan đi, người đến người đi, chớp mắt đã tới trưa.
Dạ Kinh Đường thay trang phục giang hồ, trên đầu đội một cái đấu lạp đi ra từ chuông ngựa khách điếm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT