Ở Đông Minh bộ, Phạm Thanh Hoà buôn bán dược liệu, đối với binh khí không hiểu rõ lắm nhưng cũng chẳng phải hoàn toàn không biết gì cả, nghi ngờ:
"Các môn phái giang hồ bình thường không thể tiến vào vị trí hoàng thương được, nếu đơn thuần là chế tạo binh khí hẳn không thể nào làm ăn phát đạt như thế mới phải?"
Dạ Kinh Đường cười nói: "Nếu chỉ làm ăn với người giang hồ dĩ nhiên không lớn như vậy. Nhưng Đại Ngụy chuộng võ, thư sinh đi ra ngoài cũng phải mang theo kiếm, thư sinh khắp nơi trên đất Giang Châu mỗi người một thanh, tổng lại cũng không phải con số nhỏ.
"Người luyện võ dùng binh khí tất nhiên sẽ chú tâm bảo dưỡng, cho nên có thể dùng được vài chục năm. Nhưng mà những thư sinh trẻ tuổi thì không như vậy, đa số đều dùng để trang trí tăng thể diện, chỉ cần nhìn đẹp mắt, phù hợp với y phục thì ba ngày đổi một cây cũng không có gì lạ. Phần lớn các môn phái ở quận Tiêu Sơn đều kiếm lời từ những kẻ tiêu tiên như rác này, một thanh kiếm sắt bình thường có thể làm ra vỏ kiếm nhiều màu, đỏ cam vàng lục lam chàm tím bảy loại màu sắc..."
Phạm Thanh Hòa nghe được những lời này xem như đã hiểu, nghĩ ngợi sau đó bình luận:
"Không phải cái này cũng giống như của hàng Phạm gia sao, mảnh vải lớn chừng bàn tay tùy tiện cắt mấy lần, nhuộm vài màu sắc khác nhau liền bán mấy chục hoặc trên trăm lượng bạc, nhưng mà hết lần này tới lần khác vẫn có kẻ tiêu tiền như rác..."
Phạm Thanh Hòa nói đến đây đột nhiên cảm giác không đúng lắm, lại nói: "Ta không nói ngươi, không phải yêu nữ kia lôi kéo ta đi đến chỗ đó mua đồ, nếu không phải ngươi vì mua y phục cho ta, chắc cũng không thể làm loại chuyện tiêu tiền như rác này..."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play