Cây kiếm này của Đông Phương Ly Nhân, nói về thưởng thức thì có khả năng thế gian tìm không thấy thanh thứ hai đẹp mắt hơn, nhưng nói về tính thực dụng, đánh giá chỉ dành cho nữ tử quý tộc.
Nhưng mà Đông Phương Ly Nhân chính là công chúa cành vàng lá ngọc, dù là trước đây hay là về sau, cũng không có cơ hội liều mạng với người khác, dùng cây kiếm này là rất phù hợp.
Dạ Kinh Đường tiếp được bảo kiếm, làm bộ xem xét, tán thưởng nói:
"Cực kì xinh đẹp, nếu ta cầm trong tay, cũng không nỡ dùng để chém người."
Đông Phương Ly Nhân cầm lại bảo kiếm treo ở bên hông, đứng vững bên bờ sông, tư thái thong dong, dò hỏi:
"Mấy ngày nay học kiếm pháp như thế nào?"
"Học chút da lông, hôm nay tới, chính là muốn dạy cho điện hạ."
Dạ Kinh Đường đi thẳng vào vấn đề, vì tránh hiềm nghi cho nên cách xa chút, rút kiếm ra khỏi vỏ, cầm trong tay, bắt đầu như nước chảy mây trôi phục khắc họa ra chiêu thức mà Cừu Thiên Hợp dạy.
Đông Phương Ly Nhân duyên dáng yêu kiều đứng bên bờ sông, chăm chú quan sát động tác cuea Dạ Kinh Đường, vừa định nói " luyện không tệ", chỉ thấy Dạ Kinh Đường thu hồi kiếm, dò hỏi:
"Điện hạ có thể học « Thiên Hợp Đao » rồi chứ?"
?
Đông Phương Ly Nhân không hiểu thấu:
"Ngươi vừa dạy bản vương, chiêu thức bản vương đều không có nhớ kỹ, làm sao có thể học được?"
Dạ Kinh Đường khẽ vuốt cằm, lại nghiêm túc dạy một lần, sau đó nói:
"Hiện tại thế nào?"
? ? ?
Đông Phương Ly Nhân tưởng là Dạ Kinh Đường đang hỏi nàng phải chăng đã nhớ kỹ chiêu thức, hơi có vẻ im lặng, lập tức cũng không nhiều lời, bảo kiếm ra khỏi vỏ, bắt đầu lặp lại động tác Dạ Kinh Đường, bắt đầu hiện ra trí nhớ ‘Hơn người’ của nàng.
Đáng tiếc, Dạ Kinh Đường cũng không có sợ hãi thán phục khích lệ nàng có trí nhớ tốt giống những lão sư khác.
Dạ Kinh Đường thu kiếm đứng chắp tay, chăm chú nhìn nữ vương gia luyện kiếm, lúc đầu muốn khen ngợi, nhưng ngay lúc đó liền phát hiện, nữ vương gia đang nhìn hổ vẽ mèo .
Nói nhớ kỹ thì công nhận là nhớ kỹ động tác, nhưng không có chi tiết cơ bản, chỉ là nhìn giống mà thôi.
Ách. . .
Dạ Kinh Đường phát hiện nữ vương gia đần như vậy, còn tự tin như thế, tâm cũng lạnh một nửa.
Bởi vì đối phương là nữ vương gia, Dạ Kinh Đường cũng không thể nói cái gì, chỉ gật đầu nói:
" Trí nhớ điện hạ hơn người, không phải bình thường, Ừm. . . Ta luyện thêm một lần nữa, điện hạ nhìn lại xem."
Vừa nói vừa diễn luyện lại chiêu thức thêm một lần.
Đông Phương Ly Nhân cũng được xưng tụng là ‘Chăm chỉ hiếu học’, không ngại học hỏi kẻ dưới, chăm chú quan sát động tác của Dạ Kinh Đường.
Ngươi tới ta đi bốn năm lần, Đông Phương Ly Nhân rốt cục cũng nhớ kỹ chi tiết.
Thật ra tốc độ này đã là nhanh, có thể nói là thiên phú không tầm thường.
Nhưng rơi vào trong mắt Dạ Kinh Đường, cũng chỉ có thể âm thầm cảm thán một câu —— rốt cục nhớ kỹ. . .
Dạ Kinh Đường nhẹ nhàng thở ra, lần nữa chắp tay đứng ở bên cạnh, chờ Đông Phương Ly Nhân ngộ ra phương pháp vận khí giấu giếm bên trong chiêu thức.
Kết quả. . .
Mặt trời lặn sau núi, mây bay lững lờ, ánh trăng treo trên ngọn cây. . .
Chớp mắt đã qua một canh giờ.
Đông Phương Ly Nhân rất là chăm chú, cầm bảo kiếm trong tay,bắt đầu diễn luyện trên đồng cỏ, động tác không sai chút nào, một lần lại một lần, cũng không có mảy may bực bội.
Dạ Kinh Đường ban đầu vẫn kiên nhẫn chờ đợi, chậm rãi hóa thành mờ mịt, sau đó lại hóa thành không thể tưởng tượng nổi!
Ánh mắt nhìn Tĩnh Vương, cũng từ dáng người siêu đẹp, ngự tỷ thần tiên gương mặt thiên kiêu, biến thành tỷ tỷ đồ đần ngực rất lớn cũng có sự cố gắng. . .
Mẹ, hơn một trăm lần, ngươi còn không có luyện được cái gì sao?
Dinh dưỡng đều ở hết ngực à. . .
Dạ Kinh Đường thấy cung nữ xa xa đã ngủ gà ngủ gật, thực sự nhịn không được nữa, mở miệng nhắc nhở:
"Điện hạ, cái « Thiên Hợp Đao » này, không thể bảo thủ ở chiêu thức, Ừm. . . phải tìm cảm giác. . ."
Đông Phương Ly Nhân tự nhận mình học rất chân thành, nghe thấy chỉ đạo, khó hiểu nói:
"Cảm giác gì?"
"Chính là không nên cố gắng ở chiêu thức, tìm cảm giác, chính là loại, ngươi cảm thấy làm như thế nào để xuất kiếm, thì xuất kiếm như vậy, Ừm. . . Cảm giác với kiếm!"
Dạ Kinh Đường rất cố gắng giải thích, nhưng nghe lời này, cảm giác còn mông lung hơn là không nói gì, giống như đang dạy người cách cảm âm trong âm nhạc.
Đông Phương Ly Nhân cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, cảm âm thì thật sự có, nhưng cảm giác với kiếm,nếu không luyện kiếm mười mấy hai mươi năm thì sao có thể luyện ra được.
Đông Phương Ly Nhân thấy Dạ Kinh Đường giải thích kiếm pháp cũng rất phí sức, hơi có chút bất mãn, thu hồi kiếm rồi lắc đầu nói:
"Thôi, ngươi lại đi tìm Cừu Thiên Hợp thỉnh giáo, để hắn nói rõ ràng cho ngươi. Ngươi cũng không biết luyện thế nào, sao có thể dạy bản vương?"
Ta cứ thế mà luyện thôi. . .
Nhưng chính Dạ Kinh Đường học được cũng vô dụng, lấy phương thức của hắn, căn bản không dạy được Đông Phương ngốc nghếch này.
Dạ Kinh Đường đánh giá trong lòng, phải đem chiêu thức bóp nát rồi đút vào trong miệng nữ vương gia thì may ra mới có thể thành, lập tức không phí công dạy nữa:
"Tốt, ngày mai ta đi địa lao, để Cừu Thiên Hợp nói rõ phương pháp luyện tập ra. Hai ngày nữa ta phải giải quyết chút chuyện kinh doanh cho gia đình, những ngày này ta sẽ suy nghĩ xem nên luyện Thiên Hợp Đao thế nào, qua một thời gian ngắn nữa lại đến dạy điện hạ."
Loại kiếm pháp cao thâm như « Thiên Hợp Đao » này, muốn học được thì chí ít cũng phải mấy tháng, Đông Phương Ly Nhân cũng không sốt ruột, gật đầu nói:
"Cố gắng học tập, chỉ cần ngươi biết cách luyện rõ ràng, không cần ngươi thông thạo, bản vương cũng dạy « Đồ Long Lệnh » cho ngươi. Đúng rồi, lần trước ngươi nói muốn luận bàn khinh công, nhìn tâm đắc của Lục Tiệt Vân mấy ngày, có cảm ngộ gì?"
Dạ Kinh Đường vừa mới bắt đầu luyện khinh công, chưa có cơ sở đã nghiên cứu tâm đắc của Tông Sư thật là quá khó, mở miệng nói:
"kinh nghiệm giang hồ của ta còn nông cạn, không tiếp xúc với võ nghệ cao sâu nhiều, để cho ta nói về cảm ngộ, ta chắc chắn nói không nên lời. Nếu không ta và điện hạ so tài một chút, nhìn xem khinh công của ta đã đến trình độ gì?"
Đông Phương Ly Nhân hơi buồn cười, nhưng vẫn bày ra phong độ cao thủ nên có, không có từ chối. Vì để cho Dạ Kinh Đường hiểu cái gì gọi là Trời cao đất rộng, mũi chân Đông Phương Ly Nhân điểm nhẹ trên bãi cỏ, thân hình liền nhẹ nhàng vọt lên, rơi lên trên một gốc cây liễu ở bờ sông, thân hình nhẹ nhàng, mờ mịt như tiên.
Dạ Kinh Đường thấy vậy, bước ra một bước về phía trước.
Bá ——
Thân thể bay lên không trung, mang theo chút âm thanh xé gió, rơi vào trên nhánh cây bên cạnh Đông Phương Ly Nhân, dẫm cây liễu cành đến mức lắc lư mấy lần.
Kẽo kẹt kẽo kẹt ——
Cảnh này có thể nói là ngay lập tức đã phân rõ cao thấp, so với Đông Phương Ly Nhân rõ ràng có khoảng cách.
Nhưng đáy mắt Đông Phương Ly Nhân lại hiện lên vẻ kinh ngạc:
"Ngươi biết khinh công?"
"Vừa học, để Tĩnh Vương chê cười."
Vừa học?
Đông Phương Ly Nhân hơi nghi ngờ, mấy ngày trước nàng xác nhận Dạ Kinh Đường không biết khinh công, chẳng lẽ lần trước thử nàng, hắn đang giấu dốt sao?