Dạ Kinh Đường không có đến Tư Thục, đều do Bùi Viễn Phong dạy, nhưng mà khi còn bé cả ngày mò cá nuôi chim, thường chạy qua bên này, chơi rất thân với hắn, hơn nữa thông minh hiểu chuyện, mỗi lần xuống sông bắt cá đào trứng chim đều không quên cho lão đầu tử đi đứng không tiện như hắn một chút để cải thiện bữa ăn.
Tiên sinh dạy học lại không dạy Dạ Kinh Đường, nhận đồ của người ta thì cũng khó nói, có lòng cảm kích nói cho Dạ Kinh Đường nghe không ít chuyện bên ngoài, thậm chí nhịn đau đưa ra bản giang hồ kỳ thư trân tàng đổi láy hai con gà rừng của Dạ Kinh Đường, thành công dạy hư học sinh, gián tiếp gây tai họa cho một đống nữ hiệp. Sau này Dạ Kinh Đường lớn lên, cả ngày ở bên ngoài áp tiêu, cũng ít tới hơn.
Những đứa nhỏ đã từng đọc sách trong Tư Thục cũng đều lần lượt trưởng thành, chờ đến đầu năm Viễn Phong của tiêu cục mất, người trong tiêu cục đều chạy tới Trung Nguyên mưu sinh, trấn già này trở nên quạnh hiu, có cực ít người nhà đưa con tới đọc sách.
Tư Thục tiên sinh hít mấy hơi thuốc, hoài niệm quá khứ chốc lát, sau đó âm thầm thở dài, chuẩn bị trở về trong nội viện. Nhưng vừa xoay người thì chợt nghe bên ngoài có tiếng vó ngựa.
Lộc cộc, lộc cộc.
Từ khi tiêu cục đổi đông gia, đương gia mới của tiêu cục xuất thân từ hành thương, không biết làm ăn, chỉ ba tháng đã làm đến không buôn bán được, bây giờ tiêu cục đóng cửa, rất ít người tới thị trấn.
Tư Thục tiên sinh nghe thấy động tĩnh, quay người đi tới cửa dò xét, đã thấy trên đường đất vàng bên ngoài trấn có một con khoái mã lao vùn vụt tới.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play