“Khụ... Chắc không có bị làm sao đâu ạ, Mẫu Hậu người nghỉ ngơi thật tốt, con cũng tấu thêm vài khúc nhạc... ù ù ù...”
Cứ như thế, mấy người vượt qua thời gian nhàm chán của quãng đường, đội xe đi cả ngày cả đêm hướng về phía Tây Bắc.
Trên hoang mạc không có gì, lại cách Vân Châu quá gần, ngay cả đạo tặc cũng không nhìn thấy, cho nên trên đường cũng không có gì đáng nói.
Hồi tháng Tư, Dạ Kinh Đường đã đi qua khu vực này một lần, hắn rất quen thuộc với tuyến đường và vị trí của doanh trại, ban ngày hắn thổi một vài Từ Khúc, kể một số câu chuyện. Đêm xuống, đoàn người dựng lều tạm nghỉ ở một nơi an toàn và sửa sang lại, các cô nương trong đội thì nghỉ ngơi trong xe ngựa, còn hắn và các ám vệ thay phiên nhau canh giữ.
Đông Phương Ly Nhân và Thái Hậu lần đầu đến Lương Châu, trước kia từng đọc rất nhiều về việc người man di Lương Châu khó quản giáo, lúc đầu còn có chút ấn tượng không tốt, sau này trải qua mấy ngày yên bình ở vùng quê này dần dần bình tĩnh trở lại, cảm thấy Lương Châu trừ sự hoang vắng ra thì cũng không có gì khác so với các châu khác.
Nhưng dù sao Lương Châu vẫn là Lương Châu, là hang ổ, sào huyệt của thổ phỉ từ xưa đến nay, ở vùng đất man hoang chi địa này xuất hiện vô số người dã man tàn nhẫn.
Sau ngày đầu tiên đến hoang mạc, hai vị quý nữ Hoàng tộc trong lòng sớm đã không còn gợn sóng cuối cùng cũng biết đến cái gì được gọi là man di Lương Châu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT