Điều này nghe có vẻ là tin tức tốt, nhưng đối với người trong giang hồ mà nói thật ra không khác gì bùa đòi mạng.
Trong lịch sử, sau khi lão võ khôi chết, dựa vào ' Thuận vị ' đạt được danh hào võ nhân bát khôi, hiếm ai có thể sống quá ba năm, hơn nữa vĩnh viễn bị người ta mắng là hữu danh vô thực, bát khôi đã chết trực tiếp bị xóa tên trở thành trò cười của giang hồ, cũng chả phải là chuyện gì tốt.
Vì thế đám người Hứa Thiên Ứng ngay cả Yến Châu cũng chưa trở về, đồng thời đắc tội chết với Yến Vương và triều đình càng không dám về, sau khi rời khỏi Vân An thì họ lập tức chạy đến nơi này.
Lúc này, đứng dưới bảng chỉ đường xương trắng, nhìn Đại Ngụy và các châu khác không hoàn toàn là một cảnh tượng hoang vu, thậm chí Đường Ngọc Đan hỏi một câu hơi ngây thơ: “Giang hồ Lương Châu công khai táo bạo lột da róc xương còn treo ở ven đường như vậy, không sợ quan phủ đến kiếm chuyện hay sao?”
Lời này phát ra từ miệng của một người trong giang hồ, hơi buồn cười, nhưng cũng thể trách Đường Ngọc Đan.
Ở các châu khác, ma đầu trên giang hồ có hung ác đến cỡ nào, giết người đốt nhà cũng làm trong tối, không giống như ở Lương Châu, công khai táo bạo treo chứng cứ phạm tội trước cửa nhà làm dấu chỉ đường, sợ quan phủ không thể tìm đến hang ổ của mình.
Tào A Ninh khẽ kẹp bụng ngựa, mang theo năm người chạy về hướng Tây Bắc, trên đường khẽ cười đáp: “Lương Châu Sa Châu cộng lại, đất đai chỉ bằng một phần ba của Đại Ngụy, dân chúng cũng không bằng một nửa của Giang Châu, bình thường rời khỏi thành trấn, vài trăm dặm cũng không có người, bọn cướp ngựa qua lại như gió, triều đình làm sao có đủ người để mà quản những chuyện này?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT