"Ta sao lại biết được, chính ngươi tự suy nghĩ đi."
Dạ Kinh Đường khẽ vuốt cằm, vừa đi vừa về dò xét Minh Long Đồ không thể phá vỡ:
"Vật này đao kiếm khó cắt, lại không có cách nào phục chế, không có cách nào chia phần. Chờ ta suy nghĩ ra được biện pháp, lại đem công pháp dạy cho ngươi, ngươi không có ý kiến chứ?"
?
Lạc Ngưng sững sờ, truyền ngôn rằng sau khi học được « Minh Long Đồ », có thể độc bá thiên hạ, vũ hóa trường sinh, tiểu tặc ngươi bỏ được mà dạy ta sao?"
Dạ Kinh Đường hơi buông tay:
"Ngươi và ta cùng một chỗ đắc thủ, Lạc nữ hiệp không nghĩ muốn một mình độc chiếm, chẳng lẽ lại cảm thấy ta sẽ không nói đạo nghĩa mà độc chiếm sao? Ta cầm mà không cho ngươi nghiên cứu, là bởi vì ngộ tính ngươi thấp, thời gian nghiên cứu chắc chắn lâu hơn ta, còn dễ dàng dẫn tới họa sát thân cho ngươi."
". . ."
Lạc Ngưng cảm thấy lời này là xem thường nàng, nhưng lúc đó học Trú nhan đồ của Bình Thiên Giáo chủ, nàng xác thực mất ăn mất ngủ suy nghĩ non nửa năm, đến Bình Thiên Giáo chủ cũng phải nhíu mày.
Nàng muốn học kỳ môn bí thuật, nhưng cũng không muốn vì chí bảo mà tranh đoạt với tiểu tặc vô sỉ này, không tiếp tục nói nữa,nàng đứng dậy đi vào trong phòng, bày ra tư thế tiên tử tiên khí bồng bềnh:
"Đứng dậy, ta dạy cho ngươi khinh công. Khi còn bé ngươi đã luyện chạy cự li dài, chính là phác hoạ cho khinh công, chỉ là không biết phương pháp vận khí, mới để lực bộc phát kinh người, nhưng chạy không nhanh, nhảy không cao. Cố gắng học tập, ta không dạy lần thứ hai."
Dạ Kinh Đường cất bảo vật đi, xoay người quay lại, đi tới gần chăm chú quan sát.
Chim béo canh gác ngoài cửa, thấy hai người xong việc, cũng nhảy lên trên mặt bàn, ánh mắt trông mong, hình như đang suy nghĩ rằng khi Đường Đường luyện thành khinh công thì có bay cao hơn nó không.
"Cơ sở của khinh công, chính là ‘Khinh thân chi pháp’ , Khí thăng thì người sẽ nhẹ như yến, vô thanh vô tức, ngược lại cũng như thế, khi Dồn khí thì thân nặng ngàn cân, cũng chính là tuyệt chiêu ‘Thiên cân trụy’ trên giang hồ. Nhưng mà người bình thường không có khả năng đồng thời học được hai cái, như vậy sẽ dễ dàng đau cơ thể. . . Nếu như ngươi chăm học khổ luyện, dựa vào ngộ tính thì hẳn là có thể đồng thời nắm giữ. . ."
Lạc Ngưng tách hai chân ra, tay đặt vào eo, tạo ra tư thế tấn rất đẹp, chăm chú giảng giải pháp môn của khinh công.
Dạ Kinh Đường ở bên cạnh cũng bắt chước động tác, chăm chú lắng nghe, sau đó. . .
Nửa khắc đồng hồ sau.
Soạt ——
Trong đêm mưa, nóc nhà khách sạn, bỗng nhiên truyền ra ồn ào, một cái vết thủng tạo thành trên mái.
Một cái nam tử khuôn mặt tuấn lãng, từ trong mảnh ngói nhô ra nửa người trên, bị mưa to đập vào mặt, nửa thân thể còn tại phía dưới, ánh mắt kinh dị:
"Công pháp tốt!"
Chim béo cũng bay lên nóc phòng, rơi xuống trên bờ vai hắn,nâng lên cánh, giúp Đường Đường che mưa, như ông cụ non mà "Chít chít. . ." hai tiếng, giống như đang nói thầm —— còn không có nhảy cao bằng chim, không có gì hay ho. . .
Mà trong phòng, Lạc Ngưng ngước khuôn mặt như hoa lên,nhìn Phi Thiên Đường Lang phóng lên tận trời, sau đó treo ở nóc nhà như thắt cổ, trong ánh mắt mang theo tia khiếp sợ:
"Ngươi dùng khí lực lớn như vậy làm gì?"
Mà trong khách sạn, cũng truyền tới vài tiếng ồn ào:
"Hai vị khách quan, các ngươi vật lộn làm sao cũng không quan trọng, sáng mai bổ sung tiền sửa nóc nhà, không thì ta sẽ báo quan. . ."
"Ai vậy? Đêm hôm khuya khoắt có ngủ hay không?"
"Ngươi còn không biết xấu hổ ồn ào cái gì? Ngươi xem người ta kìa, ngay cả nóc nhà cũng bị đục thủng. . . ngươi lại chỉ được một lúc? ! Ngươi, đừng giả bộ chết!"
Hôm sau, ngõ song quế.
Tí tách, tí tách. . .
Hạt mưa rơi vào trong vũng nước phát ra một tiếng thanh thúy, trong gian phòng vẫn yên tĩnh không một tiếng động.
Trên giường gần phía cửa sổ, Dạ Kinh Đường mở mắt ra nhìn màn mưa, nghiêng đầu nhìn lại, sắc trời bên ngoài tối tăm mờ mịt, cũng không biết là sáng sớm hay là chiều tối.
Vất vả một đêm, chim béo nằm ngủ chỏng vó lên trời trên cái gối bên cạnh, mơ mơ màng màng "Chít chít. . ." một tiếng, sau đó xoay người ngủ tiếp.
Dạ Kinh Đường dùng ngón tay gãi gãi chim béo, sau đó đặt chăn mỏng lên trên người nó, ngồi dậy, từ trong ngực lấy tấm giấy vàng ra để xem xét.
Từ trên thư của nghĩa phụ có thể thấy được sự huyền diệu của « Minh Long Đồ », sau đó hắn để việc này trong lòng rất lâu, nhưng lúc này lại đắc thủ ngoài ý muốn,nên vấn đề lại xuất hiện.
Tờ giấy vàng này, có thể ngăn cản một đao toàn lực của hắn mà không hư hao chút nào, đại khái chính là hàng thật, nhưng mặt trước và sau của trang giấy không có dấu vết của chữ viết, chỉ có một bức hoạ con Rùa cõng Tam Sơn, không có bất kỳ nhắc nhở gì, dù biết là bí tịch vô thượng, độc nhất vô nhị, nhưng cũng không biết bắt đầu luyện công từ chỗ nào.
Dạ Kinh Đường cầm giấy vàng lên cẩn thận xem xét, muốn từ bên trên đường cong của bức hoạ này suy nghĩ về huyền cơ, nhìn một lát , hắn lại nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Bên cạnh phòng ngủ của Dạ Kinh Đường, là phòng bếp, mà hai người Lạc Ngưng và Chiết Vân Ly thì ở trên nhà chính.
Chiết Vân Ly khá hoạt bát, là tính tình không chịu ngồi yên, hai người đều đang ngủ bù, Chiết Vân Ly ở nhà không có việc gì để làm, lại đi ra ngoài đường phố, Lạc Ngưng còn nghỉ ngơi ở nhà chính.
Từ lúc ba người cùng ở nhà, nhà chính đã khác biệt so với lúc mới tới rất nhiều.
Chiết Vân Ly đặt mua mấy thứ đồ để dùng trong nhà, về sau phòng chính nhìn càng giống một ngôi nhà, trong góc đặt một cái tủ nhỏ, phía trên bày biện một chút son phấn và bột nước, còn có gương đồng và lược gỗ,...
Trên giường, Lạc Ngưng đang ngủ, trên người đắp chăn mỏng, chăn mỏng phủ lên vòng eo phác hoạ ra đường cong hoàn mỹ.
Nửa đêm về tới nhà, quả thật có chút rã rời, nhưng những gì trải qua ngày hôm qua thì cả đời đều khó mà quên được, là nữ nhân, Lạc Ngưng sao có thể ngủ được.
Lạc Ngưng nằm nghiêng ở trên gối, đôi mắt đẹp óng ánh như làn nước mùa thu, hơi có vẻ thất thần nhìn qua vách tường, ngón tay ngọc có móng xanh nhạt thì đặt ở bên trên bờ môi, hồi tưởng lại nụ hôn ngắn ngủi hôm qua.
Từ rạng sáng nằm tới hiện tại, trong đầu nàng cũng không khỏi tự chủ nhớ lại cuộc sống trước kia.
Khi còn nhỏ nàng sinh ra ở vùng sông nước Giang Châu, trong nhà cũng coi như danh môn giang hồ, đáng tiếc khi còn đang tập tễnh học đi, trong nhà gặp phải địch nhân, bậc cha chú thì người chết người bị thương, gia cảnh sa sút.
Làm một nữ nhi, vốn không nên ra ngoài giang hồ, nhưng thiên phú của nàng khá siêu phàm, nếu nàng không ra ngoài gánh vách, vậy ân ân oán oán này ai sẽ đi chấm dứt thay nàng đây?
Khi mới bắt đầu đi xông xáo giang hồ, chí hướng của nàng rất lớn, thề phải trở thành đệ nhất Giang Hồ như Phụng Quan Thành.
Kết quả là giang hồ quá lớn, trời cũng quá cao, quanh đi quẩn lại một vòng, trừ một cái danh xưng đệ nhất mỹ nhân Giang hồ, thành tựu gì cũng không có .
Mà địch nhân trước kia, lại hoàn toàn tỉnh ngộ, xuất gia đi vào Thiên Phật Tự ở Sa Châu, trở thành đồ đệ của một trong hai vị thánh là Thần Trần thiền sư.