"Đa tạ."
Dạ Kinh Đường nói ra nơi phát hiện ra Vô Sí Hào, báo cho mấy vị bộ khoái, để bọn hắn đi kiểm tra, đối chiếu sự thật và giải quyết tốt hậu quả, sau đó liền cáo từ rời đi.
Chờ đi ra khỏi ánh mắt của bộ khoái Hắc Nha, Dạ Kinh Đường lại trở về, được chim béo dẫn đường, đi vào một ngõ tối.
Lạc Ngưng đang đợi ở trong ngõ, sắc mặt trắng bệch thấy Dạ Kinh Đường trở về, vội vàng nói:
"Đã đi rồi. . . Sao?"
Nói còn chưa dứt lời, Dạ Kinh Đường liền đến đến trước mặt, trực tiếp bế nàng lên.
Lạc Ngưng che bả vai dựa vào trên người hắn, bị ôm đùi, đáy mắt có chút buồn bực:
"Cánh tay ta bị thương, chân lại không bị sao, ngươi bế ta làm gì?"
"Đừng nói nhảm, vừa cầm tấm bảng hiệu, ta dẫn ngươi đi tìm thái y trị thương."
Thái y?
Lạc Ngưng dò xét Hắc Nha hồi lâu, biết là nói tới ai, bất đắc dĩ nói:
"Ta là tặc. Vương lão thái y ở kinh thành, suốt ngày liên hệ với Lục Sát, ánh mắt cũng không phải tầm thường, ta đi tới đó thì không phải là chui đầu vào lưới hay sao?"
Dạ Kinh Đường dừng bước chân lại, ngẫm lại một lúc rồi đi về phía Tây.
Lạc Ngưng thấy hắn nhiệt tình như thế, lại có chút không thoải mái, lúc đầu không phải quá cự tuyệt việc bị tiểu tặc cõng, nhưng rất nhanh liền phát hiện, phương hướng chạy không giống nhau:
"Ngươi đi đâu vậy? Đây không phải hướng đi tới phố xưởng nhộm. . ."
"Đi khách sạn. Ngõ song quế cách chỗ này nửa cái thành, ta chạy tới thì ngươi cũng lạnh chết, muốn bức độc thì không thể bức tại khách sạn sao?"
". . . ?"
Lạc Ngưng chẳng biết tại sao, thái độ mười phần kiên quyết:
"Ta không đi khách sạn! Ngươi thả ta xuống, tự ta về hẻm song quế. Tiểu tặc! Ngươi có nghe hay không? . . . Ngươi nói chuyện đi. . ."
Đạp đạp đạp. . .
Dạ Kinh Đường cõng Lạc Ngưng đi thật nhanh bên trong màn mưa,ven đường truyền đến tiếng lải nhải quát mắng của nữ hiệp:
"Ngươi thả ta xuống! Còn như vậy, ta đánh ngươi đó. . ."
Lạc Ngưng cố gắng yêu cầu một hồi lâu, Dạ Kinh Đường không nghe lời, nàng cũng không thể đánh Dạ Kinh Đường, nháo nháo một lát đã đến khách sạn, Dạ Kinh Đường tung người nhảy vào cửa sổ.
Đợi đến khi bị đặt ở trên giường, Dạ Kinh Đường đè người lên, sắc mặt Lạc Ngưng nghiêm túc lại, sau khi ngồi yên ổn, lạnh giọng mở miệng:
"Ngươi. . . Tiểu tặc! Ngươi đừng giậu đổ bìm leo! Ta bị thương!"
Một tiếng quát khẽ xấu hổ đến cực điểm, dọa cho chim béo rụt cổ lại.
Dạ Kinh Đường để Lạc Ngưng xuống, chuẩn bị kéo cổ áo của nàng ra, sau đó nói:
"Ta xem thương thế cho ngươi một chút! Cũng không phải chiếm tiện nghi của ngươi! Bị bệnh thì không phân biệt nam nữ!"
Phi!
Lạc Ngưng ăn thiệt thòi nhiều lần như vậy, sớm đã hiểu là Dạ Kinh Đường đang mượn gió bẻ măng, sao có thể tin tưởng lời lẽ trẻ con này chứ:
"Bản thân ta không có tay sao? Cũng không phải sắp chết. . . Ngươi xoay qua chỗ khác!"
Dạ Kinh Đường thấy vậy, đứng dậy buông màn xuống, xoay người sang chỗ khác:
"Tính mạng quan trọng hơn, ngươi đừng ương ngạnh."
"Ta ương ngạnh khi nào? Ta bảo ngươi về hẻm song quế, nhưng ngươi vẫn không nghe lời. . ."
Lạc Ngưng thấy màn buông xuống, âm thầm thở ra, mắng Dạ Kinh Đường một câu, đồng thời cởi đai lưng ướt đẫm ra, kéo váy áo lên, lộ ra cái yếm cùng với đồi núi chập trùng dưới vạt áo và cái cổ trắng nõn không tì vết.
Bộ ngực của Lạc Ngưng rất là to lớn, thậm chí cái yếm che không được toàn bộ, ở phần mép có thể nhìn thấy vòng tròn như ẩn như hiện, trĩu nặng, nhưng không có bị xệ xuống chút nào.
Lúc đầu da thịt trắng như ngọc, nhưng chỗ bả vai bị châm độc đâm vào, lại thêm một khối bầm đen, giống như trên tờ giấy trắng nhiễm một vết mực, nhìn như không nghiêm trọng, đặt ở trên một người hoàn mỹ không tì vết, lại có chút nhìn thấy mà giật mình.
Mày ngài của Lạc Ngưng nhẹ chau lại, nàng phong bế khí huyết, dự định về nhà, để Vân Ly hỗ trợ hút máu độc ra.
Kết quả tiểu tặc này tự tác chủ trương làm loạn, mang nàng tới khách sạn, nàng một người làm sao có thể bức độc?
Lạc Ngưng thử làm, có lẽ nàng còn có thể tự cắn vào quả dưa hấu của mình, nhưng bả vai thì làm sao cũng không thể cắn được. . .
Xem xét trái phải, trên giường cũng không có vật nào dùng được.
Lạc Ngưng thầm cắm răng ngà, hận không thể đánh Dạ Kinh Đường một trận, nghĩ một chút, chỉ có thể ôn nhu nói:
"Tiểu tặc, ngươi đem cái chén cầm tới cho ta."
"Hả?"
Dạ Kinh Đường chờ ở bên ngoài, thấy vậy hơi nghi hoặc một chút, ngẫm lại vẫn cầm lấy chén trà, đưa tay vào trong, cũng không mượn cơ hội liếc trộm.
Lạc Ngưng tiếp nhận chén trà đặt ở trên bờ vai khoa tay, nhưng vai mỹ nhân không bằng phẳng, cái chén quá lớn, dùng phương thức giác hơi là không thực tế, ngẫm lại lại nói:
"Ngươi. . . Ngươi đi giúp ta chặt một đoạn cây trúc, nhỏ một chút."
?
Dạ Kinh Đường không hiểu:
"Chung quanh nơi này làm gì có rừng trúc? Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
" Ngươi đừng hỏi nhiều như vậy."
". . ."
Dạ Kinh Đường cũng không phải thiểu năng, hơi suy tư, liền hiểu Lạc Ngưng khó xử, quay người trực tiếp xốc tấm màn lên.
Soạt ——
"A!"
Nam nhân bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt,quần áo của Lạc Ngưng đang nửa hở, không kịp đề phòng, kinh sợ đến mức toàn thân lắc một cái, vội vàng kéo quần áo, gương mặt thục mỹ tràn đầy tức giận:
"Ngươi, tiểu tặc này. . . Ngươi muốn làm gì?"
Dạ Kinh Đường đi tới gần, nắm chặt cổ tay phải của Lạc Ngưng, cứng rắn kéo ra, vạt áo khép hờ cũng tản ra,vầng trăng tròn lập tức hiện ra trước mắt.
Lạc Ngưng biết sẽ là như thế, xấu hổ giận dữ nhìn về phía Dạ Kinh Đường, muốn che khuất, nhưng tay trái phong bế khí huyết không làm gì được, tay phải cũng bị bắt lại, muốn cầm nhuyễn kiếm là hi vọng xa vời.
Bị Dạ Kinh Đường đặt lên trên gối đầu, phát giác được nam nhân đang quan sát khe ngực của mình, Lạc Ngưng xấu hổ cùng cực, khóe mắt lại lăn ra hai hàng lệ:
"Ngươi là tên tiểu tặc vô sỉ, ta biết ngươi sẽ có suy nghĩ này, ta đã sớm biết ngươi không có lòng tốt. . ."
Ngữ khí ai oán khó tả, thân thể cũng vặn vẹo giãy dụa ở trên giường, quả dưa hấu run rẩy tạo thành sóng nước.
Sóng đánh liên tục khiến Dạ Kinh Đường hơi hoa mắt, hoàn toàn không có cách nào tập trung lực chú ý, nghiêm túc nói:
"Ngươi đừng lắc có được hay không? Cố ý câu dẫn ta đúng không?"
?
Lạc Ngưng cũng không để ý thương thế, trợn mắt nói:
"Ngươi thả ta ra! Tiểu tặc nhà ngươi, nếu dám đụng ta. . . Nha ~!"
Đông ~
Dạ Kinh Đường không chút dài dòng, nhấc ngón tay nhẹ nhàng gảy quả dưa hấu, để Lạc Ngưng giật mình một cái, khó có thể tin mà nhìn hắn.
"Ngươi mà tiếp tục để ta phát bực, ta sẽ thật sự không tuân theo quy củ."
". . ."
Lạc Ngưng bị gảy vào điểm yếu, trực tiếp ngây ngẩn cả người, hai con ngươi đỏ bừng nhìn chằm chằm Dạ Kinh Đường, vẫn xấu hổ giận dữ như cũ, nhưng không dám tiếp tục nói chuyện.
Dạ Kinh Đường cúi đầu dò xét vết bầm đen trên vai, dò hỏi:
"Độc này nếu vào miệng không có sao chứ?"
Lạc Ngưng âm thầm cắn răng, biết Dạ Kinh Đường có dụng ý gì, nghiêng đầu nhắm lại hai con ngươi, một bộ dáng nữ hiệp ‘Bất lực phản kháng’ chỉ có thể chịu nhục.
"Ta hỏi ngươi, ngươi trả lời đi."