Bùi Tương Quân thấy Dạ Kinh Đường trọng tín thủ nghĩa, không muốn nhận lộc mà không có công, trong lòng càng thêm quý mến. Nàng không giữ lại nữa, sau khi khách sáo thêm vài câu, liền nhìn theo bóng hắn rời đi.

Rất nhanh, một người, một ngựa, một chim đã hòa vào dòng người trên phố, biến mất ở cuối con đường.

Cho đến khi bóng dáng Dạ Kinh Đường hoàn toàn khuất dạng, nụ cười trên môi Bùi Tương Quân mới dần tắt, thay vào đó là vẻ mặt trầm tư.

Nha hoàn Tú Hà đứng sau lưng, lúc này mới ló đầu ra, nhỏ giọng nói:

"Lâu chủ, Nhị gia đã gửi về cho chúng ta một bảo bối rồi sao? Dạ thiếu gia trông thật tuấn tú, vừa rồi chàng liếc mắt nhìn con một cái, làm chân con mềm nhũn cả ra. . ."

Bùi Tương Quân khẽ nheo mắt, thoáng chút không vui, nhưng rồi lại gật đầu:

"Đúng là không ngờ, nhị ca lại có thể nhận được một đứa con nuôi tuấn tú như vậy, đến ta nhìn cũng thấy tâm viên ý mã. . . Chưa nói đến võ nghệ và phẩm hạnh, chỉ riêng tướng mạo này thôi cũng đủ để hắn sống tốt ở kinh thành rồi."

Tú Hà cười hì hì:

"Thiên phú của Dạ thiếu gia thế nào ạ? Lâu chủ có nhìn ra được gì không?"

Bùi Tương Quân nghiêm túc suy ngẫm:

"Khí tức hỗn loạn như dây leo, nhưng lại ẩn chứa một thân nội kình bàng bạc. Quyền cước không theo bài bản, nhưng gân cốt lại không thua gì long hổ. Nhị ca có lẽ chỉ rèn luyện nền tảng cho hắn, chứ chưa dạy võ công thực sự. Mới mười tám tuổi đã có được trình độ này, có thể nói là kỳ tài ngút trời. Chỉ cần có người chịu dạy dỗ, trong vài năm ngắn ngủi, việc hắn vang danh giang hồ không phải là không thể."

Ánh mắt Tú Hà lộ ra vẻ trịnh trọng:

"Vậy bây giờ phải làm sao ạ? Tìm cơ hội nói cho Dạ thiếu gia biết chuyện trong lầu, rồi truyền thụ thương pháp, bồi dưỡng làm thiếu chủ?"

Bùi Tương Quân khẽ lắc đầu:

"Tuân theo di chúc, vượt ngàn dặm gửi gia sản, trông có vẻ phẩm hạnh rất tốt, nhưng biết người biết mặt không biết lòng. Võ công là kỹ năng giết người, không thể tùy tiện truyền thụ. Hồng Hoa Lâu là một cơ nghiệp lớn, việc chọn lựa lâu chủ tương lai không thể do một mình ta quyết định được, vẫn phải quan sát thêm một thời gian."

"Nhưng Dạ thiếu gia trông tính cách rất cứng cỏi, không muốn ăn nhờ ở đậu nhà họ Bùi, làm sao mà quan sát ạ?"

"Thanh niên mới bước chân vào giang hồ, ai cũng cứng rắn như vậy. Tối nay ta qua khuyên nhủ, hắn sẽ mềm lòng ngay thôi. . ."

"Lâu chủ."

"Hửm?"

"Lời này nghe có vẻ là lạ. . ."

"?"

Trong hoàng hôn, Dạ Kinh Đường dắt ngựa, xuyên qua đường phố Vân An thành phồn hoa.

Đi vào thế giới này đã mười tám năm, Dạ Kinh Đường cũng hiểu qua tình huống nơi này.

Đại Ngụy phân ra mười hai châu, bản đồ hơi nhỏ hơn thời Thịnh Đường, Hoàng đế là một vị Nữ Đế, nhưng hoàn cảnh địa lý nơi này rất lạ lẫm, có vài chỗ trùng tên, lại hoàn toàn không phải thế giới trước kia trong trí nhớ của hắn.

Về phần tình hình trong nước, Dạ Kinh Đường biết được là không quá an ổn, người giang hồ không theo quản thúc, Thiên Nam có rất nhiều thuộc địa ỷ vào vị trí hiểm yếu để xưng vương, quan ngoại Lương Châu có một Bắc Lương đang nhìn chằm chằm, ngay cả địa khu Trung Nguyên nghe nói đều giấu giếm không ít thế lực tâm tư bất chính.

Dạ Kinh Đường ngày xưa đều sống ở tiểu trấn khu vực biên quan, nghèo khổ bế tắc, nghe nói tới thế cục hoạn lạc bất ổn như vậy thì hắn tự nhiên cho rằng Đại Ngụy chưa đặt được phồn hoa thịnh thế.

Nhưng chân chính đi vào kinh thành, về sau hắn mới phát hiện trước kia mình còn quá coi thường thế đạo này.

Quy mô kinh thành khá là khổng lồ, có mười bốn con phố chính bố trí làm 8 ngang sáu dọc, phân hoá ra từng con phố ngõ hẻm, nhân khẩu thường trú trong đó chỉ sợ hơn trăm vạn, công trình thoát nước, xanh hoá, cơ sở, đều tương đối đầy đủ, hai bên đường lớn thậm chí có lát thành gạch xanh để cho người đi bộ, có thể nói chính là một tòa đô thị.

Mưa nhỏ vừa ngừng, thời tiết mát mẻ, bách tính cũng đi dạo nhiều trên đường, hai bên đường là các công tử tiểu thư quần áo đẹp đẽ vừa đi vừa nói, có cả thiếu phụ bế theo đứa trẻ đi dạo, thi thoảng còn có thể ngửi được mùi thơm từ các cửa hàng ven đường, cùng tiếng chủ quán gào to:

"Gà quay vịt quay siêu ngon đây, nghề gia truyền ba đời, mỡ mà không béo. . ."

Con chim trắng béo kia thì xù lông lên, do là lần đầu tiên đi nơi đông người như vậy nên có chút sợ, nhu thuận ngồi xổm ở trên bờ vai, ánh mắt nhìn chằm chằm vào gà quay vịt quay ở bên đường, dùng mỏ cọ nhẹ nhẹ và gương mặt Dạ Kinh Đường:

"Chít chít ~ "

Dạ Kinh Đường ngừng chân, lấy ra hai lượng bạc vụn trong tay áo rồi nhìn một chút —— đây là toàn bộ gia sản của hắn, đây là tiền tiêu vặt còn thừa lại, gia sản thì hắn đã đưa cho Bùi gia mà không giữ lại một đồng.

Hai lượng bạc vụn, đừng nói tại kinh thành phồn hoa thuê một ngôi nhà, chỉ là muốn ở khách sạn cũng duy trì không được bao nhiêu cả.

Buổi sáng vẫn là thiếu gia giá trị bản thân trăm vạn, buổi chiều liền biến thành kẻ lang thang tay trắng, thay đổi quá nhanh, khó tránh khỏi để cho lòng người sinh ra cảm xúc.

Chỉ là khổ thế nào cũng không để con chim béo này khổ, đường đường là nam nhi bảy thuớc, phải nghĩ xem kiếm tiền như thế nào, chứ không phải nghĩ tới tiết kiệm tiền.

Dạ Kinh Đường đưa tay xoa xoa con chim, đi vào cửa hàng gà quay bên đường, mua một con con gà quay, rồi thuận miệng hỏi thăm:

"Chủ quan, người ở bên ngoài đến kinh thành, bình thường sẽ kiếm việc làm ở đâu?"

"Ai nha! Thiếu hiệp tuấn khí như thế, vừa nhìn liền biết xuất thân bất phàm, ngài hỏi tiểu nhân sợ là quá đề cao ta. . . Kinh thành có nhiều kẻ ngoại lai, mới đến thì tìm địa phương đặt chân, người bình thường đều là đi Minh Ngọc Lâu, những người giàu ở đó đều thuê chưởng quỹ, hộ vệ, gia sư, chỉ cần thiếu hiệp để ý, tìm nghề rất đơn giản. . ."

"Cám ơn."

"Thiếu hiệp khách khí, đã đủ tiền, đi thong thả. . ."

. . .

Dạ Kinh Đường cầm gà quay, đi vào một cái quán rượu nhỏ gọi một chút thịt rượu, cùng chim béo ăn như gió cuốn, tại thời điểm mặt trời xuống sau núi, hắn chạy tới Minh Ngọc Lâu.

Vân An thành là thành phố không ngủ, sắc trời vừa tối đen, đèn đuốc đã đầy đường, người đi trên đường còn nhiều hơn cả so với ban ngày.

Dạ Kinh Đường tới gần Minh Ngọc Lâu thì xoay người xuống ngựa, đi dạo bên đường, trên đường còn thấy một cái nha môn phía ngòai đều sơn màu đen, cổng không có treo tấm biển nào.

Hắn tưởng rằng đây là một nhà công vụ nào đó, nhưng hơi nghe ngóng, mới biết được khu này chính là Hắc Nha như sấm bên tai ở trên giang hồ —— Nhiệm vụ gần giống Lục Phiến Môn, trong đó có sáu tổng bộ, được xưng là Hắc Nha Lục Sát, người giang hồ nghe tin đã sợ mất mật.

Tiêu sư là một nghê tiêu chuẩn của giang hồ, không sợ đại vương giang hồ cản đường, chỉ sợ quan sai mặc da hổ chặn đường .

Dạ Kinh Đường theo thói quen nghề nghiệp, phát hiện mình đã đi đến cổng Diêm Vương Điện, cho nên trực tiếp tránh đi, đi tới đường phố bên cạnh.

Đại Ngụy không cấm đao binh, bởi vậy khắp nơi trên đường có thể thấy được người đeo đao thương hành tẩu, nhưng đều theo quy định đao phải bỏ trong vỏ, cung phải che đi mũi tên, người tùy ý vi phạm —— tạm giam mười lăm ngày, tiền phạt năm ngàn văn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play