Lộc cộc, lộc cộc. . .
Vài tên tùy tùng đi theo xe ngựa, dọc theo con phố dài tiến về Vạn Bảo Lâu trong thành. Suốt chặng đường không ai nói với ai lời nào, nhưng trong đáy mắt mỗi người đều ánh lên vẻ kinh ngạc và khâm phục, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía thùng xe.
Trong xe, Hoa Thanh Chỉ vẫn ngồi ngay ngắn bên bàn cờ, vẻ ngoài như đang nghiên cứu tàn cuộc, nhưng tâm tư đã hoàn toàn không còn đặt trên bàn cờ nữa. Dáng vẻ nàng lúc này chẳng khác nào một cô gái ngoan ngoãn bị cha phát hiện đã gây ra họa lớn, thỉnh thoảng lại khẽ cắn môi, liếc trộm người cha đang ngồi đối diện rồi vội vàng thu ánh mắt lại.
Còn Lục Châu thì có phần sợ sệt, ôm Điểu Điểu chạy ra ngoài thùng xe ngồi.
Hoa Tuấn Thần dựa lưng vào thùng xe, đến giờ vẫn chưa hết bàng hoàng. Hắn nhìn nữ nhi ngoan ngoãn xưa nay của mình, trong lòng ngũ vị tạp trần, vừa đau đớn như báu vật bị kẻ khác cuỗm mất, lại vừa bất lực vì con gái lớn không giữ được trong nhà.
Dù sao thì hắn có thể không nhận ra Dạ Đại Diêm Vương, nhưng Thanh Chỉ không thể nào không biết. Ngay từ lúc mới đến Thiên Lang Hồ, nàng đã úp mở tỏ vẻ ngưỡng mộ Dạ Kinh Đường.
Dạ Kinh Đường tài hoa hơn người, lại quyền cao chức trọng, được các tiểu cô nương ái mộ là chuyện rất bình thường. Hắn tuy từng nghĩ đến khả năng sau này hai người sẽ có dính líu, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ viển vông. Hai người cách xa ngàn núi, lại ở hai triều khác nhau, làm sao có cơ hội đến được với nhau.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play