Nhưng mấy năm trước, nàng nhàm chán không có gì làm liền lệnh cho cung nữ làm một cái xích đu ở cây Ngân Hạnh sau vườn. Lúc đó, Hồng Ngọc chợt phát hiện, dưới gạch trôn một hộp sắt rỉ sét.
Nàng còn tưởng là đồ vật của một vị phi tần tiền triều nào đó trôn xuống, mở ra xem mới phát hiện bên trong đặt một trương giấy vàng. Trước kia, đã từng xem qua tấm Ngọc Cốt Kỳ Lân Đồ nên khi vừa thấy đồ trong hộp nàng ngay lập tức nhận ra đây chính là Kim Phượng Dục Hỏa Đồ bên trong « Minh Long Đồ ». Còn về phần là ai chôn ở dưới cây Ngân Hạnh, thì nàng không biết.
Truyền thuyết nói rằng chỉ cần luyện Dục Hỏa Đồ tới đại thành, liền có thể ‘Thương tích tự lành’, ‘gãy chi trùng sinh’, chỉ cần không bị đánh chết ngay lập tức thì thương tích đều có thể phục hồi, căn bản chính là bất tử.
Người hành tẩu trong giang hồ, không có mấy người mà trên người không mang ám thương.Trong lòng rất nhiều người, một cơ thể khỏe mạnh, so với trường sinh bất lão thậm chí còn coi trọng hơn. Từ đó có thể suy ra, phân lượng của bức họa này.
Thái hậu có được vật này, tự nhiên rất mừng rỡ. Từ đó về sau, mỗi ngày đều đi tới cây ngân hạnh cầu phúc, cảm tạ cây ngân hạnh mang đến cho nàng hy vọng thay đổi, hướng đến một cuộc sống vui vẻ.
Nhưng mà vận may của nàng hình như chỉ dừng lại được ở đó.
Có được Dục Hỏa Đồ về sau nàng cảm thấy mọi việc đều không được như ý. Nàng đã luyện pháp môn này rất nhiều năm, cảm giác bản thân biết cách luyện, nhưng lại nghĩ không ra cái bí pháp nghe thì rất lợi hại này, có tác dụng gì với nàng.
Bí pháp này có thể khiến thương tích tự lành, gãy chi trùng sinh, nhưng điều kiện tiên quyết là phải bị thương!
Nàng thuở nhỏ sống an nhàn sung sướng, sau khi nhập cung càng là tiền hô hậu ủng, ngay cả đi ngủ, cung nữ cũng sợ giường nàng quá cứng, thì làm sao có thể bị thương.
Vì nghiệm chứng bí thuật thật giả, nàng từng lén dùng đao nhỏ rạch xuống cánh tay.
Kết qua vết thương đúng là rất nhanh lành lại, nhưng vẫn là rất đau. Hồng Ngọc thấy thế, còn cho rằng nàng buồn quá phát điên, Nữ Đế và Tĩnh Vương cũng chạy tới hỏi han ân cần.
Càng nghĩ càng thấy tác dụng duy nhất của « Dục Hỏa Đồ » này, khả năng chỉ có tại trăm năm sau, giữ lại cho nàng một bộ di thể đẹp đẽ hoàn chỉnh. . .
Mà nàng đại khái sống trong thâm cung này cả đời, vô bệnh vô tai liền có thể sống đến tuổi thọ cực hạn mới chết. Sống tới 120 tuổi, lâu hơn cả Phụng Quan Thành. . .
"Aiz. . ."
Liên tưởng đến quãng đời dài dằng dặc phía trước chỉ có thể sống trong cô đơn, tĩnh mịch, Thái hậu nương nương liền mở mắt ra, thở dài yếu ớt.
Nàng quay đầu nhìn về bức tranh người bán gà trên tường, trong đầu không khỏi hồi tưởng lại vị công tử lạnh lùng vài ngày trước vào nhầm cung.
Hôm trước bị bắt gặp vẽ bức họa này, cũng không biết có bị hiểu lầm hay không. . .
Mặc dù chuyện rất nhỏ, người thường quay người lập tức có thể quên, nhưng Thái hậu ngày qua ngày đều nhàm chán, ít gặp được chuyện thú vị, nên những việc nhỏ như này lại nhớ rất lâu.
Chính thời khắc suy nghĩ lung tung, bên ngoài tẩm điện bỗng nhiên vang lên bước chân, một bóng người sải bước đi vào, bước chân nặng nề, có vẻ đang nổi giận đùng đùng.
Thái hậu nương nương giương mắt dò xét, phát hiện người mặc mãng bào, là Ly Nhân. Vốn muốn dựa vào giường phượng giả vờ ngủ, nhưng ngay lúc đó lại phát giác không đúng, vội vã hoang mang rối loạn ngồi dậy, chân trần chạy đến vách tường trước mặt, muốn lấy xuống bức tranh.
"Thái hậu, ngươi đây là. . ."
Đông Phương Ly Nhân bước vào tẩm điện, vừa vào liền nhìn thấy Thái hậu nương nương mặc váy ngủ, đi chân trần, quần áo không chỉnh tề, nhón chân lên cố lấy bức chân dung treo trên tường.
Nhưng bởi vì treo có chút cao, không có với tới dây treo, bị phát hiện cả người liền cứng đờ ở bên tường.
"Ây. . ."
Thái hậu nương nương biểu lộ xấu hổ, không dám quay đầu.
Bịch bịch bịch...
Đông Phương Ly Nhân chậm rãi đi đến trước mặt, đưa tay giúp Thái hậu nương nương đem bức tranh lấy xuống, cầm trong tay dò xét một chút. . . uất khí vừa rồi chịu ở chỗ tỷ tỷ, trong nháy mắt tiêu tan phân nửa!
A, tranh này chính là thứ quỷ gì. . .
Cùng tỷ tỷ kẻ tám lạng người nửa cân. . .
Gương mặt thục mỹ của Thái hậu nương nương tràn đầy quẫn bách, cũng không dám nhìn xem biểu lộ của Đông Phương Ly Nhân, ôn nhu nói;
"Cài này, bản cung trong lúc rảnh rỗi, tùy tiện vẽ tranh. . ."
"Đã nhìn ra."
"Ah? Ngươi đã nhìn ra? Vậy . . ."
Đông Phương Ly Nhân thực sự không muốn đả kích nhã hứng vẽ tranh của Thái hậu nương nương, ánh mắt đầy khen ngợi liếc nhìn bức tranh:
"Mặc dù là nhàn rỗi tùy tính vẽ ra, nhưng rất có phong thái của họa sĩ, cảnh người dân bán gà ở chợ, có thể miêu tả sôi nổi trên giấy bực này. . ."
?
Thái hậu nương nương sững sờ, giương mắt nhìn lại tác phẩm của mình, lại nhìn Đông Phương Ly Nhân tán dương, ánh mắt đầu tiên là như trút được gánh nặng, sau đó dần dần hóa thành ủy khuất u oán:
"Ly Nhân, bức họa này là bắt chước bản trong thư phòng của ngươi, chính là vẽ vị công tử tuấn tú kai, mang theo con chim lớn. . ."
? ?
Biểu lộ tán dương của Đông Phương Ly Nhân cứng đờ, cẩn thận xem bức tranh. . .
Hai thứ này có liên quan sao?
Ngoại trừ một người một chim ra, bất kể là kết cấu, ý cảnh hay họa công có dính dáng chút nào đâu?
Dạ Kinh Đường nếu có hình dáng như này, trước đó nhìn trộm nàng tắm rửa xong chắc chắn là không còn mạng đi ra khỏi Xán Dương Trì. . .
Nhưng mà nhìn thấy Thái hậu nương nương mím môi, bộ dáng hậm hực, ủy khuất, Đông Phương Ly Nhân phản ứng cực nhanh, khẽ gật đầu:
"Đã nhìn ra. Ừm. . . Lúc ta vẽ bức kia, Dạ Kinh Đường mới vừa vào kinh, trong túi chỉ có hai lượng bạc, đến ăn cơm cũng là vấn đề. Hừm. . . Ta cảm thấy, vẽ cảnh tượng người ‘Mới vào kinh thành mưu sinh’ không dễ nên chỉ vẽ ra được hình bóng, xa rời hiện thực, không có hồn, vẽ không ra khí chất của người mới đến kinh thành chân chính. Bức họa do Thái hậu nương nương vẽ quả thật đã miêu tả rất đúng chất dân quê mới vào thành, thật là tuyệt."
". . ."
Thái hậu nương nương lại không ngốc, cũng hiểu năng lực bản thân có hạn, nghe liền biết Ly Nhân đang lấy lòng nàng.
Nhưng cho dù chỉ là lấy lòng, bên trong mười thành ít nhất có một thành là thật mà phải không?
Thái hậu nương nương thụ sủng nhược kinh, tiến lên quan sát tỉ mỉ:
"Thật sao? Có thể nhận ra là ai?"
Đông Phương Ly Nhân rất muốn khen thêm vài câu, nhưng thật sự nghĩ không ra nên khen gì, liền mỉm cười nói:
"Vẽ tranh đôi khi không có tiêu chuẩn cố định, mỗi người đều có cái nhìn riêng, bức tranh này, ta xem một chút liền có thể nhận ra."
Thái hậu nương nương bán tín bán nghi:
"Ừm. . . Nếu là người trong bức họa, nhìn thấy bức họa này, ngươi cảm thấy hắn có thể nhận ra hay không?"
Ta cảm thấy không thể. . .
Đông Phương Ly Nhân thực sự không muốn để Thái hậu nương nương mất hứng, suy nghĩ một chút, nói;
"Hắn cũng chỉ là một vũ phu mà thôi, sao có thể nhìn hiểu ý cảnh bên trong tranh của Thái hậu, nhưng mà nếu nhìn kỹ, vẫn có thể nhận ra."