Thời đại này không có giải trí thiết bị, trời tối tắt đèn liền vô cùng vắng vẻ, lẻ loi trơ trọi nằm ở trên giường quả thực có chút cô đơn nhàm chán.
Dạ Kinh Đường mới mười tám mười chín tuổi, lại lâu dài tập võ, cho nên nhu cầu sinh lý cũng xuất hiện, lúc này nếu không có cảm giác với nữ nhân mới gọi là có vấn đề.
Cho nên vừa nằm một hồi, trong đầu liền không tự chủ được mà suy nghĩ tới hình tượng Bùi Tương Quân nhô ra khỏi cửa sổ, đường vòng cung trĩu nặng trước ngực. . .
Bây giờ nghĩ đến, thật lớn. . .
Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, tiếng nói chuyện như có như không, từ bên trong màn mưa truyền đến:
"Hở? Làm sao có người ở nơi này thế? Vậy cũng quá nghèo khó đi."
"Đoán chừng là thư sinh vào kinh để thi, không có tiền ở trọ nên ở chỗ này tránh mưa. . . Vân Ly, đi thôi. . ."
. . .
Dạ Kinh Đường đột nhiên hoàn hồn, nghiêng tai cẩn thận lắng nghe —— thanh âm đến từ cửa ngõ, từ vị trí đến xem cũng không phải từ mặt đường, mà là ở trong phòng.
Thanh âm nghe là hai nữ tử, một cái là thiếu nữ, niên kỷ không cao hơn mười tám; một cái là thanh âm ngự tỷ, nhẹ nhàng nhu nhuận, không dễ phán đoán tuổi tác, từ cách nói thì có vẻ là mẹ con.
Dạ Kinh Đường lặng lẽ nắm chặt đao trong ngực chờ đợi, thanh âm rất nhanh đã biến mất, chỉ còn lại tiếng mưa, động tĩnh từ từ đi xa.
Xem bộ dáng thì có thể là người giang hồ tìm địa phương đặt chân. . .
Trong lòng Dạ Kinh Đường bừng tỉnh, bây giờ thì hắn đã rõ sợi tóc ở trên giường đến từ nơi nào.
Trong ngõ hẻm phi thường vắng vẻ, lâu dài không người hỏi thăm, thích hợp cho người khác ẩn thân; người giang hồ tìm loại địa phương này đặt chân cũng không hiếm lạ.
Hai người này đã đi, thì tỉ lệ gặp phải người giang hồ khác cũng cực thấp, hắn ngẫm lại thì vẫn là không cần đổi sang nơi khác.
Bị quấy rối một hồi như vậy để hắn không có tâm tư mà mộng tưởng về lúc sáng nữa.
Dạ Kinh Đường vỗ vỗ mặt, cảm thấy mình là tinh lực quá thừa, liền đứng dậy cầm cái chổi, suy nghĩ thương pháp về Hồng Tài Thần vừa thi triển.
Phối hợp bận rộn nửa canh giờ, trời dần dần sáng lên.
Dạ Kinh Đường chỉnh đốn trang phục, người khoác áo tơi đầu đội mũ rộng vành, đem chim béo còn đang ngủ ôm vào trong áo, dắt ngựa ra ngõ nhỏ.
Trời tờ mờ sáng lại bắt đầu mưa, trên đường phố có rất ít bóng người.
Dạ Kinh Đường ăn một cái bánh bao thịt, về sau thuận đường đi khoảng hơn hai dặm về phía trước, liền đi tới Thiên Thủy Kiều.
Thiên Thủy Kiều đều là sản nghiệp của Bùi gia, nơi đây có đủ loại cửa hàng, buôn gạo, vải trang, tiêu cục, tửu quán, cái gì cần có đều có, các cửa hàng đều đã mở cửa.
Dạ Kinh Đường đi tới bên ngoài Trấn Viễn tiêu cục, vốn định chào hỏi tiêu sư thì ánh mắt lại nhìn thấy một nha hoàn đang cầm ô đứng ở ngõ nhỏ cách đó không xa—— là nha hoàn của Tam Nương đã thấy hôm qua.
"Dạ thiếu gia, ngài đến sớm như vậy sao?"
Dạ Kinh Đường hơi có vẻ ngoài ý muốn, dắt ngựa đi vào trước mặt:
"Tới xem một chút. Sao ngươi lại đứng chờ ở đây?"
"Tối hôm qua nghe Dương tiêu đầu nói, ngài muốn về nhà tìm một chút chuyện để làm, Tam Nương đã cố ý ở nhà chờ ngươi, đi, ta mang ngài tới chỗ đó."
Thị nữ tên là Tú Hà vừa nói xong, liền đem dây cương nhận lấy, còn muốn ôm chim béo.
Nhưng chim béo buồn ngủ, mắt liếc vạt áo Tú Hà. . . Không có hào hứng chút nào.
Dạ Kinh Đường đem chim béo ngốc đưa cho Tú Hà, đi vào trong hẻm, có thể thấy được toàn bộ ngõ nhỏ đều là tường bao của một gia đình, kiến trúc bên trong chập chùng san sát, là kiểu điển hình của các nhà giàu.
Nhưng mà nhà của thương nhân thì đa số đều khiêm tốn, cửa ra vào cũng không khí phái, chỉ là tường cao cửa nhỏ, phía trên treo đèn lồng có một chữ ‘Bùi’.
Dạ Kinh Đường đi theo Tú Hà tiến vào trong tòa nhà, vừa mới đi qua bức bình phong ở sau cửa liền nhìn thấy chỗ rẽ ở hành lang có một đống nha hoàn, hiếu kì dò xét, líu ríu nói:
"Đây chính là Dạ thiếu gia sao?"
"Ừm, Dạ thiếu gia không chỉ có dáng dấp tuấn tú, võ nghệ còn cao. Hôm qua ở trên đường, ta đã tận mắt nhìn thấy Dạ thiếu gia vừa ra chiêu đã đem Trần đại tiêu đầu đánh ngã."
"Cùng đại thiếu gia so sánh, đơn giản một cái trên trời một cái dưới đất. . ."
"Không đúng không đúng, nghe Tú Hà tỷ nói, Dạ thiếu gia lớn tuổi hơn chút, về sau đại thiếu gia phải đổi thành Nhị thiếu gia. . ."
Dạ Kinh Đường nghe thấy lời ấy, hỏi thăm Tú Hà hai câu, biết được Đại Bá Bùi Viễn Minh của hắn ra ngoài làm ăn đã gặp phải việc ngoài ý muốn, đã qua đời, chỉ còn lại cái con trai độc nhất là Bùi Lạc, xem như độc đinh của Bùi gia, trước mắt đang đi học ở thư viện, trong nhà lại không có nam đinh nào khác.
Nói chuyện phiếm dọc theo đường đi, rất mau tới được phòng khách Bùi phủ.
Bùi Tương Quân đã đợi trong phòng khách, nhưng cũng không phải là lẻ loi một mình, đối diện còn có hai cái lão giả chừng năm mươi tuổi đang ngồi, đều là cau mày, giống như đang nói chuyện chuyện phiền toái gì đó:
"Loại vô lại này, không cần nếm xỉa tới. . ."
"Đúng vậy a, chỉ cần cho nếm một chút ngon ngọt, những người sẽ được đằng chân lân đằng đầu. . ."
Dạ Kinh Đường nhìn thấy cảnh này, liền ngừng chân ở hành lang, đợi Bùi Tương Quân đem sự tình trò chuyện xong.
Nhưng mà người nhà họ Bùi đã sớm thông báo, hắn lộ diện một cái, hai cái lão giả liền đứng lên, từ xa xa chắp tay chào hỏi:
"Kinh Đường thiếu gia."
Dạ Kinh Đường cũng không quá muốn thừa nhận thân phận thiếu gia Bùi gia, nhưng hắn là nghĩa tử Bùi Viễn Phong, không nhận đều không được, lập tức gật đầu đáp lễ:
"Hai vị khách khí, Tam Nương, hai vị này tiên sinh là?"
"Là đại chưởng quỹ trong nhà, đều là lão nhân trong nhà."
Bùi Tương Quân thu hồi vẻ u sầu trên lông mày lại:
"Các ngươi đi về trước đi."
"Vâng."
Hai người chưởng quỹ lúc này cáo lui.
Chim béo nhìn thấy tỷ tỷ vú lớn, lập tức không buồn ngủ, vẫy vẫy cánh nhỏ bay đến trên đùi Bùi Tương Quân, ngẩng đầu lên dùng con mắt to tròn tỏ vẻ đáng yêu.
Kết quả bị vạt áo chặn tầm mắt.
Chim béo có chút nghiêng đầu, hiếu kì nhảy nhảy, dùng cái đầu khẽ cọ cọ.
Đông ~ đông ~
Vạt áo run run rẩy rẩy, phong cảnh tuyệt đẹp.
Bùi Tương Quân đem chim béo đè lại, ôm vào trong ngực cho ăn hạt dưa:
"Làm sao nghịch ngợm như vậy?"
Dạ Kinh Đường chỉ coi không có nhìn thấy cảnh tượng này, đi vào cái ghế rồi ngồi xuống, dò hỏi:
"Tam Nương cùng hai vị chưởng quỹ, nhìn cũng không quá vui mừng, vậy là cửa hàng của gia tộc gặp phải việc gì phiền lòng sao?"
"Aizz ~ "
Tối hôm qua Tam Nương sức lực sung mãn vô cùng, lúc này biến thành cành liễu mỏng manh, yếu ớt oán oán khẽ than thở một tiếng:
"Làm ăn mà, nào có thuận buồn suôi gió như tưởng tượng được. Trong nhà không có nam nhân gánh vác, những cái địa đầu xà ở bên ngoài lại nhìn thấy Bùi gia chúng ta là cô nhi quả mẫu dễ chèn ép, thường xuyên gây chuyện gây sự. . ."
"Ồ?"
Dạ Kinh Đường ngồi ở một phía khác của bàn trà, cau mày nói:
"Bọn chúng đã gây chuyện gì?"
"Một đám du côn ở bến tàu muốn thu tiền bảo kê ở Thiên Thủy Kiều ( cầu Thiên Thủy). Bùi gia chúng ta ở kinh thành chỉ làm ăn buôn bán đúng pháp luật, tự nhiên không thể cho, kết quả là những người này thường thường tới kiếm chuyện chơi, hôm nay nói là đồ ăn của tiệm chúng ta ôi thiu ăn vào bị bệnh, ngày mai lại nói là tiệm vải chuyên bán hàng nhái, nháo trò liên tục, để cửa hàng không buôn bán được giả cả. . ."