Dù sao, ngay cả chính nàng cũng đối với Trần Giang Hà có sự thay đổi lớn có chút mơ hồ, liền tính nói ra cũng không có người sẽ tin tưởng!
“Không cần giải thích.”
Phụ nữ trung niên ho nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói: “Ta hôm nay tới tìm ngươi, không phải thu tiền thuê nhà.”
“Không phải thu tiền thuê nhà?”
Đường Uyển giật mình, có chút không rõ tình trạng.
“Ta là tới thông báo các ngươi, trong vòng hai ngày, từ trong phòng của ta dọn ra ngoài.”
Phụ nữ trung niên thần sắc lạnh lùng đánh giá một vòng, ngữ khí cứng nhắc nói, “Các ngươi cả nhà điểm này phế phẩm, nếu là đến lúc đó còn chuyển không đi ra, ta tìm người đem tất cả đều ném ra bên ngoài!”
Lời còn chưa dứt, phụ nữ trung niên đã quay người đi ra ngoài, “phanh” một tiếng đóng sập cửa lại.
Trong phòng, Đường Uyển đứng sững sờ tại chỗ, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại.
“Cái này…… Sao có thể như vậy được.”
Nàng hai mắt đỏ hoe, khóc không ra nước mắt.
Sắp đến mùa đông rồi, bọn họ một nhà ba người biết tìm đâu ra một căn phòng khác?
Hơn nữa, chỉ cho hai ngày thời gian thôi!
Thời gian ngắn như vậy, muốn đem trong phòng bao nhiêu đồ đạc này nọ dọn ra ngoài, làm sao kịp!
Đừng nhìn nhà mình dạo gần đây chật vật, nhưng hai năm qua, cũng đã tích góp mua sắm không ít vật dụng.
Nếu bị bà chủ nhà ném hết ra ngoài, tất cả sẽ tan nát.
Chưa nói đến việc mua sắm lại mọi thứ sẽ tốn bao nhiêu tiền, mà sau này gia đình mình sẽ sống thế nào!
Nghĩ đến những thứ này, Đường Uyển chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, như thể trời sắp sập xuống vậy.
Lúc này, cửa phòng “kẹt kẹt” một tiếng mở ra.
Trần Giang Hà mang theo giỏ rau đầy ắp, cười híp mắt đi đến: “Uyển Nhi, ta mua một cân thịt ba chỉ, còn có hai con cá trích, bồi bổ cho nàng.”
Nhìn thấy người phụ nữ trước mặt thần sắc ngây dại, bộ dạng thất thần.
Trần Giang Hà vội vàng đặt giỏ thức ăn xuống, đi tới lo lắng nhìn đối phương, dịu dàng nói: “Uyển Nhi? Nàng sao vậy? Cơ thể không khỏe sao?”
Nói rồi, hắn đưa tay đặt lên trán nàng, cảm thấy mồ hôi lạnh lấm tấm, có dấu hiệu phát sốt.
“Giang Hà…… Sao, sao lại thế này!”
Đường Uyển nhìn thấy người đàn ông trước mắt, thần sắc thống khổ, lập tức nhào vào lòng hắn.
“Thế nào? Xảy ra chuyện gì? Đừng gấp, chậm rãi nói với ta, không có gì to tát đâu.”
Trần Giang Hà ôm lấy thân thể nhỏ bé của nàng, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, để tâm tình nàng dần dịu lại.
Đường Uyển run giọng nói: “Vừa rồi, bà chủ nhà đã tới…… Bà ấy thông báo chúng ta, trong vòng hai ngày nhất định phải dọn đi! Nếu không…… Sẽ đem đồ đạc của chúng ta ném ra ngoài!”
Trần Giang Hà khẽ nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: “Nàng không hỏi bà ấy, tại sao không cho chúng ta thuê tiếp? Có phải vì mấy ngày nay chúng ta không đóng tiền thuê nhà tháng sau đúng hạn không?”
Đường Uyển nhỏ giọng nức nở, lắc đầu nói: “Ta không biết…… Ta còn chưa kịp hỏi, bà ấy đã đi rồi! Chuyện này trách ta, đều trách ta! Ta sớm nên nhắc nhở chàng, trước tiên giao tiền thuê nhà…”
“Được rồi, được rồi… Chuyện này không liên quan đến nàng, cũng đừng trách ta không nhớ ra.”
Trần Giang Hà nhẹ nhàng vuốt đầu Đường Uyển, an ủi: “Nàng đừng gấp, ta hiện tại liền đi tìm bà chủ nhà, dù thế nào ta cũng phải đòi một lời giải thích!”
Đường Uyển giật mình, vội vàng níu lấy cánh tay Trần Giang Hà: “Giang Hà… Chàng tuyệt đối không được manh động! Hai ta đều là người nơi khác đến làm ăn, không muốn gây xung đột với người địa phương.”
Trần Giang Hà mỉm cười, đưa tay véo nhẹ mũi nàng: “Nàng yên tâm đi, ta không có manh động đâu. Đúng rồi, nàng tìm hợp đồng thuê phòng ra đây, ta cầm hợp đồng đi tìm bà chủ nhà, như vậy chẳng phải có lý có cứ sao.”
Trần Giang Hà cầm hợp đồng thuê phòng, xuyên qua Tứ Hợp Viện, đi tới cửa phòng của bà chủ nhà.
Nhìn qua cửa sổ kính, hắn thấy bà chủ nhà đang ngồi xổm dưới đất, vùi đầu sửa sang gì đó.