“Chẩn đoán chính xác, là virus đưa tới bệnh viêm phổi cấp tính ở trẻ nhỏ.”

“Nhiệt độ cơ thể ba mươi chín độ bốn, sốt cao không hạ.”

“Tiếp tục điều trị bảo tồn, chỉ sợ có nguy hiểm đến tính mạng……”

……

Trong lúc mơ mơ màng màng, Trần Giang Hà giật mình tỉnh giấc bởi một trận rung chuyển dữ dội.

Trước mắt là một hành lang bệnh viện âm u cũ kỹ, ánh đèn mờ ảo và quần áo quê mùa của người qua lại tựa như trong một bộ phim truyền hình thời xưa.

Chẳng lẽ đang nằm mơ?

Trần Giang Hà nhớ rõ trước đó mình còn đang tăng ca gõ code tại công ty, chỉ là chợp mắt một chút thôi mà sao mọi thứ lại thay đổi hết?

Hắn còn đang sững sờ, một thân hình yểu điệu lao tới từ bên cạnh, ôm chặt lấy hắn.

“Giang Hà…… Sao lại thế này……”

Người nữ nhân khóc nấc lên, “Bác sĩ nói, cứ tiếp tục như vậy…… Nữu Nữu sẽ nguy hiểm đến tính mạng!”

“Uyển…… Uyển Nhi?”

Giọng nói này từ ký ức sâu thẳm khiến Trần Giang Hà mở to mắt ngay lập tức.

Hắn kinh ngạc đánh giá người nữ nhân trẻ tuổi trước mắt.

Nàng dáng người cao gầy, mái tóc dài mềm mại xõa trên vai có chút rối, đôi mắt trong veo có chút ửng hồng, nước mắt lấp lánh chảy qua khuôn mặt trắng nõn thanh tú, trông thật đáng thương.

Người nữ nhân này, không phải là người vợ đầu gối tay ấp của hắn suốt hai mươi năm mà hắn ngày đêm mong nhớ sao!

“Giang Hà, anh sao vậy…… Anh nói một câu đi!”

Người nữ nhân trẻ tuổi không chớp mắt nhìn Trần Giang Hà, đôi mắt to ngập nước, tràn đầy lo lắng và thống khổ.

“Đường Uyển…… Lão bà?”

“Ta là đang nằm mơ sao?”

Trần Giang Hà kích động run rẩy cả người, hai tay siết chặt đối phương.

Trong khoảnh khắc, trái tim cô độc giá băng suốt hai mươi năm đã bị thân thể mềm mại ôn nhu như ngọc của người nữ nhân làm tan chảy.

Nếu đây là mộng cảnh, hắn nguyện mình vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại!

Đường Uyển là vợ của Trần Giang Hà, cũng là bạn học cùng lớp đại học bốn năm.

Sau khi tốt nghiệp, Đường Uyển bất chấp sự phản đối của gia đình, đi theo Trần Giang Hà đến Yến Kinh “bắc phiêu”.

Vì tập trung kiếm tiền, sau khi kết hôn Trần Giang Hà không đi tìm việc làm, toàn bộ gánh nặng của gia đình đều do một mình Đường Uyển làm lụng vất vả gánh vác.

Cho đến khi cô con gái sơ sinh mấy tháng tuổi bị viêm phổi cấp tính, hai người thực sự không gom đủ tiền để chữa bệnh cứu mạng cho con!

Sốt cao liên tục ba ngày không hạ, đứa con gái còn chưa kịp nở rộ như đóa hoa sinh mệnh đã tàn lụi trong tã lót.

Và đây, trở thành sợi rơm cuối cùng đè sập gia đình nhỏ này.

Sau khi lo liệu hậu sự cho con gái vào ban đêm, Đường Uyển đã cắt cổ tay tự sát trong nhà vệ sinh, rời khỏi thế giới bi thảm này.

Một ngôi nhà yên ấm, trong một đêm tan thành mây khói.

Trần Giang Hà vô cùng hối tiếc, nhưng bi kịch đã xảy ra, rốt cuộc không còn cách nào vãn hồi.

Hoàn toàn tỉnh ngộ, hắn không còn mơ mộng hão huyền về việc phát tài, bắt đầu làm việc cật lực.

Trong quá trình làm việc gặp nhiều khó khăn trắc trở, cuối cùng hắn đã tự học lập trình, trở thành một “Đại Ngưu” kỹ thuật trong một công ty phần mềm internet.

“Giang Hà, anh sao vậy…… Mau buông ra!”

Đường Uyển bị hắn ôm chặt trước mặt mọi người, không thể động đậy.

Trong tình thế cấp bách, nàng đành phải mở đôi môi đỏ mọng, cắn mạnh vào vai Trần Giang Hà.

“Tê ——”

Một cơn đau thấu tim truyền đến, Trần Giang Hà lập tức tỉnh táo lại.

Đau, rất đau!

Mọi thứ trước mắt không phải là mơ!

Hắn vậy mà trùng sinh, trở về hai mươi năm trước!

Năm 2001 tháng 10 ngày 30!

Chính là ngày đầu tiên con gái sốt cao đưa đến bệnh viện!

Lúc này, con gái còn chưa rời khỏi thế giới này vì bệnh, Đường Uyển cũng chưa tự sát!

Trùng sinh trở về, hắn còn có hai ngày thời gian để cứu vãn tất cả!

“Ba!”

Một tiếng bạt tai vang lên đột ngột.

Đường Uyển ngây người, buông đôi môi đỏ mọng đang cắn trên vai Trần Giang Hà ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play