Còn mình thì mặc bộ Armani mới nhất, trị giá mấy vạn khối!
Nhìn thế nào thì đối phương cũng chỉ là một kẻ làm công nghèo, cách xa thân phận cậu ấm kinh thành của mình.
Vương Lực Uy phán đoán về thân phận của hai người, giễu cợt nói: “Ngươi là cái thá gì? Cũng xứng đến nơi này ăn cơm?”
Trần Giang Hà không nói gì, chỉ nhìn đối phương bằng ánh mắt bình tĩnh.
Đối với sự khiêu khích đột ngột này, hắn biết ở nơi này, không cần đến mình ra tay.
Một giây sau, nhân viên khách sạn bước lên một bước, chắn trước mặt Vương Lực Uy, kiêu ngạo nói: “Uy thiếu, vị Trần tổng này là khách quý của V3 bao sương, xin ngài đừng làm phiền khách nhân khác.”
“Cái gì? Hắn là khách quý của V3 bao sương? Chính là hắn cướp bao sương của ta!”
Vương Lực Uy kinh ngạc: “Rốt cuộc thân phận của người này là gì? Tại sao ta chưa từng gặp hắn? Hắn có phải là hội viên của khách sạn không?”
Vương Lực Uy liên tiếp đặt ra mấy câu hỏi, khiến nhân viên cửa hàng cũng không biết trả lời thế nào.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play