Hẻm Ngô Đồng, Cố phủ.
Đêm Trung thu trăng tròn, ánh trăng trong như nước, đình đài trầm mặc, bóng ngô đồng lay nghiêng dưới mái hiên.
Thường Cát ngồi xổm dưới tán cây, chán đến mức ngáp dài, thỉnh thoảng liếc mắt về phía cửa vòm tròn. Một lát sau, một bóng dáng thon dài từ cửa vòm bước ra. Hắn lập tức đứng dậy, sải bước đón:
– Chủ tử đã tỉnh rồi à?
Hoành Bình lắc đầu:
– Chưa tỉnh.
– Chủ tử xưa nay luôn dậy vào giờ Dần một khắc, nay đã giờ Dần bốn khắc mà vẫn chưa tỉnh lại – Thường Cát tò mò nhìn vào trong qua cánh cửa – Xem ra… gian phòng đó chắc khiến người ta mệt mỏi lắm…
Lời vừa thốt ra, hắn lập tức nhận ra mình lỡ miệng. Chủ tử nhà hắn tính tình nghiêm khắc, lại khó ở, nếu nghe thấy câu này thì e rằng không tránh khỏi bị phạt.
Thường Cát vội giả bộ ho khan, nói lảng:
– Vừa hay Hoàng thượng ban cho chủ tử nghỉ ba ngày. Gần đây vì vụ án Kim thị và Hứa Li Nhi mà chủ tử thức khuya dậy sớm, cũng nên nghỉ ngơi một chút.
Hoành Bình liếc hắn một cái, trầm ngâm rồi nói:
– Chúng ta chợp mắt một lát.
Hôm qua là ngày đại hôn của chủ tử, hai người bọn họ theo hầu, không biết bị chuốc bao nhiêu rượu. Thường Cát giờ đầu còn choáng, bụng cũng khó chịu, nếu ngủ được một lát thì chẳng còn gì bằng.
– Ta cũng muốn ngủ một lát, nhưng nếu chủ tử tỉnh dậy không ai hầu hạ thì sao?
Hoành Bình nói:
– Thiếu phu nhân có tỳ nữ canh ở hành lang, không cần đến chúng ta.
Nói xong, y cũng chẳng chờ Thường Cát đáp, liền tự mình bước ra ngoài. Thường Cát lập tức nhấc chân đuổi theo:
– Này, Hoành Bình, chờ ta với…
Hai người vừa đi khỏi, Doanh Tước và Doanh Nguyệt ở hành lang liếc nhau, đồng loạt nhẹ nhõm thở ra.
Cô nương nhà mình thành thân, các nàng nghe Trương ma ma dặn, phải canh suốt đêm ở bên ngoài, chờ cô nương và cô gia xong việc mới vào hầu hạ.
Thế nhưng từ khi cô gia bước vào phòng, bên trong vẫn chẳng có động tĩnh, cũng không ai gọi nước.
Dẫu sao cũng là đêm động phòng hoa chúc, cho dù cô gia có kém thế nào đi nữa, cũng không thể chẳng có lấy một tiếng động.
Doanh Tước ghé sát sang Doanh Nguyệt, hạ giọng thì thầm:
– Ngươi nói xem, có phải cô gia với cô nương chưa viên phòng hay không? Trương ma ma dặn cả trăm lần, vào phòng rồi việc đầu tiên là phải lấy khăn nguyên. Nếu chưa viên phòng thì lấy đâu ra khăn nguyên đây?
– Chuyện của chủ tử khi nào tới lượt ngươi buôn lời bậy bạ? Cẩn thận không thì mất da.
Doanh Nguyệt mắng vài câu, rồi quay đầu nhìn về phía cửa sổ khép hờ. Bên trong ánh nến lay động, hoa nến “đùng” một tiếng bắn ra vài tia lửa, càng khiến gian phòng thêm tĩnh lặng.
Doanh Nguyệt cũng lấy làm lo, nhưng lại nghĩ, tối qua bên ngoài náo loạn dữ dội, có lẽ cô gia uống rượu nhiều nên mới không có sức viên phòng. Nghe nói nam nhân uống nhiều thì dù có lòng cũng lực bất tòng tâm…
Bên ngoài cửa sổ, tiếng các nàng nói chuyện đứt quãng truyền vào.
Dung Thư mơ màng mở mắt. Đập vào mắt nàng là một gương mặt tuấn mỹ, đường nét thâm thúy. Mi dài rợp bóng, sống mũi cao, mắt sâu, môi mỏng tựa lưỡi dao.
Gương mặt này nàng quen thuộc đến mức không thể quen hơn, ngẩn ngơ nhìn một hồi lâu.
Ngay khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, từng đợt ký ức như thủy triều dồn dập ùa về. Khi thì là nàng mặc áo cưới ngồi trên giường bạt bộ, thấp thỏm chờ Cố Trường Tấn vén khăn voan uống rượu hợp cẩn. Khi thì là nàng ở Tứ Thời Uyển uống chén rượu độc Hoàng hậu ban, quằn quại trong cơn đau chờ chết.
“Hôm nay con xuất giá, mẹ chẳng mong gì hơn, chỉ mong con cùng Cố tiểu lang đồng tâm đồng đức, tình sâu nghĩa nặng, hoạn nạn nâng đỡ, bạc đầu giai lão.”
“Gia lễ vừa thành, lương duyên vừa kết. Tân lang mau vén khăn voan của tân nương, chớ để nàng sốt ruột chờ.”
“Kỳ thật ta biết, chàng vẫn luôn hận ta.”
“Ngàn sai vạn sai, sai ở ta đã trêu chọc chàng, để chàng và cô ta lỡ nhau ba năm. Giờ ta trả lại vị trí chính thê, lại lấy mạng mình bồi chàng, chỉ mong chàng giơ cao đánh khẽ, để mẹ ta bình an tới Túc Châu, yên hưởng tuổi già.”
…
Những ký ức hỗn loạn như kim châm, từng mũi đâm sâu vào óc.
Dung Thư đau đầu đến muốn vỡ, không phân rõ người trước mặt là thật hay mộng, cũng chẳng rõ mình đang ở nơi nào.
Nàng run run đưa tay ra, định chạm vào mặt hắn, nhưng vừa chạm tới, cổ tay đã bị siết chặt.
Nam nhân ấy lười nhác nâng mí mắt, lộ ra đôi mắt sâu như đầm, đen kịt, giấu tầng tầng sương khói, không lộ nửa phần cảm xúc.
Quả thật là hắn.
Dung Thư khẽ thì thầm, gần như không nghe nổi:
– Cố Trường Tấn…
Đầu ngón tay nàng mềm mại ấm áp, thoang thoảng mùi hương đặc trưng của nữ tử.
Cố Trường Tấn vốn không ưa hương thơm, đặc biệt là thứ hương ngọt nồng của nữ nhân. Hơi hương vừa chạm vào mũi, hắn liền buông tay, trong lòng thoáng dấy chút bực bội.
Hắn vén chăn gấm đỏ thẫm, đang định xuống giường thì chợt nghe một tiếng “A” khẽ bật ra.
Bên cạnh, tiểu cô nương bỗng mở choàng mắt, ngồi bật dậy, cả người run rẩy, vẻ mặt đau đớn không chịu nổi.
Cố Trường Tấn khẽ nhíu mày, đưa tay định bắt mạch cho nàng. Hắn từng đọc vài quyển y thư, lại hay bị thương thuở nhỏ, nên hiểu đôi chút y lý.
Có lẽ đoán được ý hắn, nàng vội tránh sang, thở gấp:
– Thiếp không sao, lang quân đừng lo.
Bàn tay hắn khựng lại giữa không trung. Hắn cũng không ép, chỉ “Ừ” một tiếng rồi thu tay, lập tức vén màn xuống giường.
Dung Thư nhìn hắn đi ra, rồi thấy hắn lấy xiêm y trên giá gỗ, vòng qua bình phong vào tịnh thất. Lúc này nàng mới thở ra một hơi.
Nâng mắt nhìn quanh, khắp gian phòng đều là sắc đỏ hỉ sự.
Trên án cao ven tường dán hai chữ “Hỉ” lớn, hai bên cắm hỉ trúc vẫn cháy rực. Trên giá nến còn đặt hai khay đồng bọc lụa đỏ, bên trong đầy hạt sen, táo đỏ, đậu phộng – ngụ ý sớm sinh quý tử.
Dung Thư chợt nhớ, đây là ngày thứ hai sau khi nàng thành thân với Cố Trường Tấn. Hôm qua, chính hắn tự mình đến Hầu phủ đón nàng về Cố gia.
Những ký ức mới thêm vào này… là mộng, hay… nàng đã chết rồi sống lại?
Nếu là mộng, vì sao mỗi khi nhìn Cố Trường Tấn, tim nàng lại chẳng còn xao động? Hôm qua, chỉ cần nghĩ tới hắn, trái tim đã đập rộn như trống trận. Còn lúc này – vẫn đập, nhưng thong thả, bình lặng, không vui, không buồn – như thể con người ấy từ nay chẳng còn liên quan gì đến hỉ, nộ, sầu, bi của nàng nữa.
Nàng buông tay, khẽ gọi:
– Doanh Tước, Doanh Nguyệt.
Hai nha hoàn ngoài hành lang đã sớm chú ý động tĩnh trong phòng, dựng tai chờ đợi hồi lâu. Nghe nàng gọi, cả hai lập tức đẩy cửa vào, nhanh tay châm sáng đèn.
Căn phòng sáng bừng.
Đầu nàng vẫn còn đau nhức, cổ họng cũng khó chịu, chỉ mềm nhũn dựa vào giường, bảo Doanh Tước:
– Đi phòng bếp nhỏ, lấy cho ta một chén nước mật ong.
Thấy mày liễu nàng nhíu chặt, mồ hôi lạnh ròng ròng trên trán, Doanh Tước vội “dạ” một tiếng, rồi chạy nhanh ra ngoài.
Doanh Nguyệt bưng chậu đồng, múc nước ấm rửa mặt cho nàng. Khi khăn ấm áp áp lên mặt, Dung Thư mới cảm thấy dễ chịu đôi chút.
Cố Trường Tấn từ tịnh thất bước ra, thấy nàng đã rửa mặt xong, đang được Doanh Nguyệt và Doanh Tước hầu trang điểm. Trên bàn trang điểm gỗ nam khắc bách điểu triều phượng, gương đồng phản chiếu gương mặt tinh xảo của nàng.
Hắn không nhìn thẳng dung nhan ấy, chỉ nhàn nhạt liếc qua dãy trâm lược đầy bàn, rồi cầm một quyển sách trên ghế dài bên cạnh mà ngồi xuống.
Qua gương, nàng thấy hắn đọc sách rất chăm, mặt mày buông xuống, ngón tay trắng thon nắm lấy quyển sách, khớp xương rõ ràng. Nhưng chẳng bao lâu sau, nàng đã nghe tiếng lật trang dồn dập – dấu hiệu hắn bắt đầu mất kiên nhẫn.
Doanh Tước từ tay gương lược lấy ra một ống trâm ngọc bích, đang định điểm phấn cho nàng, thì nghe nàng nói:
– Không cần trang điểm, cứ thay xiêm y cho ta là được.
Nói xong, nàng đứng dậy.
Doanh Tước nhìn gương mặt nàng không còn chút huyết sắc, lại nhìn sang Cố Trường Tấn đang ngồi chờ, cắn môi gật đầu.
Gian phòng không rộng, chỉ dùng hai tấm bình phong đá ôm cổ để phân cách trong và ngoài.
Khi nghe nàng nói “Không cần trang điểm”, Cố Trường Tấn đã khép sách lại, đặt xuống bàn, rồi bước ra ngoài bình phong.
Dung Thư thay xong, bước qua bình phong, nói:
– Lang quân, ta đã xong rồi.
Miệng nói “xong”, nhưng sắc mặt nàng thực chẳng thể gọi là tốt. Quầng xanh dưới mắt càng khiến làn da tái nhợt thêm nổi bật.
Cố Trường Tấn thoáng nhớ lại tối qua, khi hắn vén khăn đỏ, nàng ngồi dưới ánh nến mỉm cười, má ửng hồng, ánh mắt đầy mong chờ. Chỉ sau một đêm, nàng như biến thành người bệnh lâu ngày.
Hắn cho rằng nàng không ngủ ngon, bèn nói:
– Trời còn sớm, nếu mệt, muộn một chút rồi hãy qua thỉnh an mẫu thân cũng được.
Dung Thư đầu vẫn đau nhức, vốn muốn nằm nghỉ nửa ngày. Nhưng giờ đã là dâu nhà người, sao có thể như trước? Không những phải đi, mà còn phải chú ý giờ giấc để không bị người ta nói bất kính với bà bà, làm bộ làm tịch.
Nàng lắc đầu:
– Không sao.
Giọng nói xa cách đến mức chính nàng cũng không nhận ra.
Cố Trường Tấn liếc nàng một cái, không nói thêm.
Hai người đến Lục Mạc Đường, trời đã hửng sáng, trong viện đèn dầu còn sáng rực, hương thuốc lan tỏa khắp nơi.
Mẫu thân hắn, Từ thị, vốn thân thể yếu, lại bệnh lâu ngày, đang dựa vào gối trên giường La Hán, trò chuyện với một lão ma ma.
Người ấy là An ma ma – do chính Cố Trường Tấn mời đến chăm sóc Từ thị.
Thấy hai người vào, An ma ma dừng lời, cùng Từ thị nhìn sang, ánh mắt thoáng lướt qua Dung Thư rồi âm thầm thở dài: dung mạo nàng quả thực khuynh thành, mày liễu mắt đào, đẹp đến lay động lòng người.
Từ thị nhận chén trà nàng dâng, ôn hòa nói:
– Nhị Lang tính tình lạnh nhạt, miệng lại vụng, nếu con bị ủy khuất, cứ nói với ta, ta sẽ thay con dạy hắn.
Lần thứ hai nghe câu này, nàng chỉ khẽ mỉm cười đáp “vâng”. Lần đầu, nàng từng nghĩ mình sao nỡ kể tội hắn; giờ nghe lại, chỉ thấy như cách một đời.
Từ thị nắm tay nàng, nói tiếp:
– Ta bệnh nặng, ngày thường con không cần đến thỉnh an, tránh lây bệnh khí. Ở Cố gia, chỉ cần hai con sống với nhau hòa thuận là được.
Nói xong, bà quay sang con trai:
– Nhị Lang, đưa Chiêu Chiêu về Tùng Tư Viện.
Tùng Tư Viện cách Lục Mạc Đường không xa, chỉ chừng nửa khắc là tới.
Sau khi đưa nàng về, Cố Trường Tấn quay lại Lục Mạc Đường.
Từ thị nhìn hắn, không ngạc nhiên khi thấy con quay lại, như đã liệu trước. Bà nhận chén trà An ma ma vừa pha, nhấp một ngụm rồi nói:
– An ma ma bảo tối qua hai đứa không viên phòng?
Cố Trường Tấn cầm chén trà lạnh, uống mấy ngụm rồi nói thẳng:
– Chất nhi không có ý với Dung thị.
Từ thị nhìn hắn, khẽ mỉm cười:
– Ngươi đã lớn, Dung đại cô nương nhan sắc nổi tiếng khắp kinh thành. Nếu có ý cũng là thường tình, không cần cố kỵ gì.
Lời này vừa là dò xét, vừa là cho phép.
Hắn lại nói:
– Án ở Hình Bộ nối tiếp nhau, bận đến tối tăm mặt mũi, thực sự không có tâm trí phong hoa tuyết nguyệt.
Nói rồi, hắn ngước mắt:
– Chất nhi chưa từng hiểu, vì sao cô mẫu lại bắt con cưới Dung thị?
Từ thị ngồi thẳng, ra hiệu An ma ma thay chén trà mới, chậm rãi nói:
– Tất nhiên là vì cô ta là người thích hợp.
Bà dừng một chút, rồi cười nhìn hắn:
– Nói thật cho ta biết, trong lòng ngươi vẫn nhớ thương Văn Khê? Ngươi đừng lo nàng ghen, nàng biết ngươi cưới Dung Thư là theo ý ta, sẽ không để bụng. Hôn sự này, nhiều lắm năm năm là chấm dứt. Ngươi không thích thì cũng cố nhẫn nhịn.
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm qua nhắn lại đã phát bao lì xì, hôm nay tiếp tục, phát 50 cái bao lì xì ~
Ghi chú: Truyện hư cấu, bối cảnh tham khảo Minh triều nhưng có pha trộn, đừng khảo cứu. Nam chính nhớ lại từng chút, dao cùn cắt thịt, các ngươi hiểu ~ Ta tin flag này sẽ không gãy ^^