Tiếp đó là hàng loạt bài phát biểu chính thức, không chỉ giới thiệu về Lễ hội Bia mà còn nhấn mạnh tầm quan trọng của lần tổ chức này. Nói một cách đơn giản, trong một thời gian tới, toàn bộ Cầm Đảo sẽ tập trung mọi sự chú ý vào Lễ hội Bia. Không chỉ phải làm cho tốt mà còn phải làm cho thật tốt.
Bốn người quây quần bên bàn cơm, nghe những lời này, tư thế thoải mái trước đó của họ dần biến mất.
“Cha, cha nghĩ Lễ hội Bia này có ảnh hưởng gì đến toàn bộ thị trường bia không?”
Hứa Trường Thuận trầm mặc một hồi lâu mới cất tiếng hỏi.
“Cái này…” Hứa Quang Tổ có chút ngập ngừng: “Rất khó nói.”
“Hay là vì công trình bề nổi? Dù sao mấy người làm lãnh đạo thích làm mấy cái chuyện phiền phức này.” Hứa Trường Thuận tự an ủi: “Ta không tin lão Tam lại có số mệnh tốt như vậy, vừa mới giành được nhà máy bia, cái ngành nghề này lại thay đổi.”
Hứa Trường Thuận vừa dứt lời, điện thoại trong phòng khách liền vang lên.
“Con đi nghe máy.” Mẹ anh đi tới bắt điện thoại, sau hai tiếng đáp lại thì nói: “Trường Thuận, gọi cho con, hình như là Lương lão bản.”
“Lương lão bản nào?” Hứa Trường Thuận khẽ thầm thì, rồi đi qua nhận điện thoại. Sau vài câu hàn huyên, anh ta cười nói: “Ai ui, nhà máy bia của ta đã chuyển nhượng cho người khác rồi. Đây không phải là chuyện tiền bạc, mà là thật sự chuyển giao. Được, được, có cơ hội con sẽ giúp ông hỏi một chút.”
Hứa Trường Thuận đặt điện thoại xuống, nhìn về phía cha: “Là Lương Phát trước kia muốn mua nhà máy bia, nói là định giá cho chúng ta ba vạn rưỡi.”
“Ta nhớ trước kia chào giá hai vạn tám hắn còn chê đắt mà?”
“Đúng vậy. Không biết có phải bị thần kinh hay không, ta nói với hắn nhà máy bán hơn sáu vạn, dọa cho hắn sợ.” Hứa Trường Thuận cười.
Nhìn dáng vẻ đắc ý của con trai, sắc mặt Hứa Quang Tổ lại trầm xuống: “Lão Nhị, con có suy nghĩ tại sao hắn đột nhiên lại cố tình nâng giá không?”
Hứa Trường Thuận sững sờ, rồi lập tức hiểu ra: “Chẳng lẽ có liên quan đến hoạt động lần này? Không thể nào? Như vậy quá nhanh.”
“Những người này có thể lăn lộn ở Thương Hải, ai lại là đèn đã cạn dầu. Cái mũi của họ còn thính hơn cả chó. Xem ra ta đã xem nhẹ lần Lễ hội Bia này rồi.”
Hứa Quang Tổ vừa nói xong, điện thoại lại vang lên lần nữa. Hứa Trường Thuận thuận tay nhận lấy, một lúc sau cúp máy với vẻ mặt trầm tư: “Cái gã bán buôn tên Cột Đá, hỏi trong tay ta còn bia hay không. Lão tử bây giờ nhà máy cũng không còn, đi đâu mà tìm rượu? Đúng là mẹ nó xúi quẩy.”
Hứa Trường Thuận rõ ràng là tức giận, bởi vì anh ta hiểu rằng, Lễ hội Bia đột ngột này rất có thể sẽ trở thành cơ hội để Hứa Văn Đông lật bàn. Ít nhất là theo tình hình trước mắt, nó đã gây ra sự náo động trên thị trường.
——
Nhà máy bia Hoa Sen, Hứa Văn Đông đang đón nhận ánh mắt kinh ngạc của Khương Nhiên với một thái độ đầy hưởng thụ.
“Trời ơi, thật sự có Lễ hội Bia sao? Anh làm sao mà biết được?” Khương Nhiên nắm chặt hai bàn tay trắng ngần, đôi mắt lấp lánh hỏi Hứa Văn Đông.
“Nếu ta nói ta có khả năng biết trước tương lai, em có tin không?” Hứa Văn Đông nhếch mép cười.
“Em không tin đâu. Làm gì có ai có thể biết trước tương lai.” Khương Nhiên liếc nhìn đối phương: “Nói mò.”
Hứa Văn Đông cười hắc hắc, vừa định bịa ra một lý do hợp lý thì Ngưu Bưu đẩy cửa xông vào.
“Ta nói Hổ Báo, sau này đừng có xông xông xáo xáo như vậy. Tiến vào nhớ gõ cửa. Lỡ như nhìn thấy cái gì không nên thấy thì xử lý thế nào?”
Ngưu Bưu sững sờ, rồi lập tức hiểu ý, xoa đầu cười nói: “Biết rồi, Đông ca.”
“Điện thoại làm đến đâu rồi?”
Hứa Văn Đông không để ý đến cái liếc mắt của Khương Nhiên, nói đến chuyện chính.
“Người ở bưu điện nói máy điện thoại riêng của chúng ta đã bị Hứa Trường Thuận yêu cầu tạm dừng rồi. Nếu muốn mở lại thì phải làm lại thủ tục, cần đóng trước hai ngàn.” Ngưu Bưu uống một ngụm nước, thở phì phò nói: “Anh không biết đâu, hai nhân viên nghiệp vụ đó nói chuyện khinh người quá đáng. Nếu tôi có tiền thì nhất định sẽ vung vào mặt họ.”