Đây là 1991 năm, kinh đô bình quân tiền lương vì mỗi tháng hai trăm bốn, ma đô bình quân tiền lương vì mỗi tháng hai trăm tám, đi ở khoa học kỹ thuật tuyến đầu Bằng thành bình quân tiền lương cũng chỉ có ba trăm rưỡi, cho nên Hứa Văn đông mở ra ba trăm sáu một tháng giá cả, không thể nghi ngờ là hấp dẫn cực lớn, nhất là kia phần dài ước chừng.

Hôm sau, ngày mười hai tháng sáu, Hứa Văn đông tiếp quản bia nhà máy ngày thứ ba, Cầm Đảo kiến trí trăm năm kỷ niệm đại hội đúng hạn tổ chức, đối với Cầm Đảo cái này đám đầu tiên mở ra thành thị duyên hải đến nói, kiến trí trăm năm tự nhiên là muốn làm đến phong sinh thủy khởi, cho nên khi trời không chỉ có toàn thành phố trực tiếp, mời được Cầm Đảo nổi tiếng nhất vũ đạo đoàn cùng bản thổ minh tinh trợ trận.

Từng nhà trên TV phát ra đều là cái tiết mục này.

Hứa gia, bên cạnh bàn cơm vây quanh bốn người, trừ Hứa Quang Tổ hai vợ chồng bên ngoài, còn có hứa Trường Thuận cùng Vương Thu Nhã, bọn hắn đang ở một bên xem tivi một bên trò chuyện trời.

“Cha, ngươi đoán làm gì, lão tam thật đúng là muốn đem bia nhà máy làm, không chỉ có mời về một chút lão công nhân, ngay cả tiền lương đều cho bọn hắn trướng không ít, nói là mỗi tháng cho ba trăm sáu.”

“Hắn có tiền sao?”

“Chắc chắn không có, nghe Trương lão đầu nói, hắn cho các công nhân làm một phần dài ước chừng một phần ngắn hẹn, dài ước chừng muốn tới cuối tháng kết toán tiền lương, ngắn hẹn thì sẽ sớm phát tiền lương, nói trắng ra là, chính là dùng dài ước chừng dẫn dụ các công nhân cho hắn khi miễn phí sức lao động.

Một khi cuối tháng móc không ra tiền, hắn khả năng liền chạy.” Hứa Trường Thuận cắn chi lấy mũi: “Không tính là gì cấp cao thủ đoạn.”

“Coi như thủ đoạn không cao cấp, cũng có thể nhìn ra lão tam cùng đã từng khác biệt.”

“Cha, ngươi không cần lo lắng, chúng ta thế chấp cái đám kia bia, một tháng sau liền quá hạn, hắn trong thời gian ngắn cây vốn không thể có thể đem rượu bán đi.” Hứa Trường Thuận một bên gắp thức ăn vừa nói: “Đợi đến nửa năm kỳ vay thời gian vừa đến, hắn coi như đem nhà máy chống đỡ cho ngân hàng, còn kém đám kia rượu chênh lệch giá đâu, đến lúc đó nhìn hắn làm sao.”

Hứa Quang Tổ khẽ gật đầu, chuyện này quả thực là một thế cục không lối thoát, nhưng trong lòng hắn vẫn có một dự cảm không lành. Bởi lẽ, theo tin tức nhận được từ lão Trương, Hứa Văn Đông dường như không phải là một kẻ ngu ngốc. Vậy mà tại sao hắn lại mắc phải sai lầm lớn như vậy khi ký hợp đồng?

Là vô tình hay cố ý?

Trong lúc Hứa Quang Tổ còn đang suy tư, tiếng TV đột nhiên lớn hơn. Người dẫn chương trình có vẻ rất phấn khích: “Tại đây, ta muốn công bố một tin tức chấn động, làm phấn chấn lòng người tới toàn thể công dân thành phố Cầm Đảo. Sau khi có ý kiến từ các bộ, ban ngành trung ương, cùng quyết định của lãnh đạo các cấp tỉnh, thành phố, và các khu, vào ngày 2 tháng 3 của tháng này, thành phố Cầm Đảo chúng ta sẽ tổ chức Lễ hội Bia Quốc tế Hoa Hạ lần thứ nhất tại Công viên Trung Sơn, kéo dài trong 8 ngày…”

Trong đại sảnh đột nhiên trở nên im lặng. Mấy đôi đũa trên tay mọi người dừng lại giữa không trung, ánh mắt gần như đồng loạt hướng về màn hình TV.

“Vừa rồi, người dẫn chương trình nói gì?” Giọng Hứa Trường Thuận có chút khống chế không nổi.

“Hình như là nói muốn tổ chức Lễ hội Bia,” Vương Thu Nhã nhắc nhở.

“Lễ hội Bia?” Hứa Trường Thuận cau chặt lông mày: “Tết Trung thu ta có nghe nói, Tết Đoan Ngọ ta cũng nghe nói, ngay cả lễ Giáng Sinh của đám người Tây phương ta cũng nghe nói. Cái Lễ hội Bia này là ngày lễ gì?”

“Chẳng lẽ ta nghe nhầm?” Vương Thu Nhã có chút nghi ngờ bản thân, dù sao nàng cũng chưa từng nghe qua Lễ hội Bia. Nhưng vừa dứt lời, người dẫn chương trình lại tiếp tục lên tiếng: “Lễ hội Bia có nguồn gốc từ Munich, có lịch sử hơn một trăm năm…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play