"Được rồi, hôm nay đến đây thôi." Lục Vũ nói xong, liền xuyên qua đám người bước nhanh rời đi. Khi hắn ngồi vào trong xe, mới tức giận đập vào tay lái: "Hứa Văn Đông, ngươi chờ đó cho lão tử."
Đúng vậy, Lục Vũ rất tức giận, hơn cả trước đây. Nếu như thất bại trong kinh doanh chỉ là một vòng đấu tranh thương mại tất yếu phải trải qua, thì việc bị người chỉ vào mũi mắng mà không thể phản bác lại là lần nhục nhã nhất trong đời hắn. Lục Vũ biết, mọi người tuy không dám đắc tội hắn, nhưng phía sau ai lại không nhìn chuyện cười của hắn.
Chín giờ tối, Hứa Văn Đông hài lòng ăn một tô mì sợi, sau đó nằm trên ghế sô pha, vừa nhìn trần nhà vừa nói: "Tẩu tử, trong tay chúng ta còn bao nhiêu tiền mặt?"
"Không đủ một vạn. Gần đây chi tiêu quá lớn, căn bản không xoay vòng kịp. Tiền của nhà cung cấp chúng ta cũng đã kéo dài nửa tháng rồi." Khương Nhiên nói xong lại bổ sung: "Khoản vay ngân hàng năm vạn cũng sắp đến hạn."
"Ngày mai lại đi chiêu thêm công nhân, tăng sản lượng lên. Nếu không được thì luân phiên làm. Chúng ta bây giờ có đủ dây chuyền sản xuất, chỉ còn thiếu vốn đầu tư và nhân lực." Hứa Văn Đông nói.
"Còn tăng? Sản lượng tiếp tục tăng lên, lương thực tiêu hao sẽ càng nhanh."
"Chúng ta bây giờ cần bổ sung tài chính. Sản lượng không tăng lên, chúng ta sẽ mãi mãi nhập không đủ xuất. Hơn nữa, cuộc khủng hoảng lương thực lần này, đối với chúng ta chiếm lĩnh thị trường cũng là một cơ hội. Thị phần của chúng ta bây giờ vẫn còn quá thấp."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play