Chương 56
Tiểu Nhu Bảo nghe vậy, trộm cười một cái, rồi lại vờ làm nghiêm, gật đầu ra vẻ hài lòng.
"Ừm, nói được thì phải làm được. Bổn bảo bảo đây đã hao tâm tổn trí, mệt mỏi quá rồi, cần phải lên giường đất nghỉ ngơi, các ngươi mau về đi thôi."
Dù sao nàng cũng là kẻ được mười phương cúng tế, những người này lễ bái nàng tự nhiên cũng không sao. Chỉ là sợ mình diễn mãi không nổi, nên nàng ra hiệu mọi người đã có thể lui về.
Thế nhưng, dù Tiểu Nhu Bảo bảo họ đứng dậy, thôn trưởng vẫn dẫn đầu mọi người quỳ xuống đất, không chịu đứng dậy, bởi ơn cứu mạng cả thôn này thật quá lớn.
Không còn cách nào khác, Tiểu Nhu Bảo đành chịu, nằm trên lưng Khương Phong Hổ, nghe từng tiếng "phịch phịch" dập đầu, rồi được ôm về giường đất nghỉ ngơi.
Đợi Tiểu Nhu Bảo vào nhà xong, lão thôn trưởng mới nâng cái trán đỏ bầm lên, cùng các hương thân đứng dậy.
Phùng thị thấy việc này hệ trọng, liền ghé tai thôn trưởng nói nhỏ: "Thôn Đông Nham xảy ra chuyện lớn thế này, không chỉ quan phủ sẽ biết, mà các thôn xung quanh cũng chắc chắn sẽ bàn tán. Nếu chuyện chúng ta không chịu dời mộ mà bị đồn ra ngoài, e rằng thôn ta cũng sẽ bị coi là mầm tai họa mất."
Thôn trưởng nghe vậy, lập tức gật đầu lia lịa.
"Yên tâm đi, Khương lão tam gia. Việc này ta biết phải xử trí ra sao. Lúc trước vì kiến thức hạn hẹp, ta suýt chút nữa đã rước họa cho cả thôn." Thôn trưởng áy náy siết chặt nắm tay, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn ấy hiện lên vẻ kiên định.
"Cho nên lần này, bất kể là vì thôn ta hay vì Nhu Bảo, ta đều sẽ dốc sức bảo vệ, tuyệt đối không để việc này gây thêm phiền toái." Lão thôn trưởng trầm giọng khẳng định.
Phùng thị nghe vậy, lòng nhẹ nhõm hẳn, không còn gì phải lo lắng nữa.
Sau khi thoát khỏi tai kiếp, các hương thân trong thôn càng thêm biết ơn. Tuy nhiên, riêng nhà nhị phòng thì ngày tháng lại không được yên ổn.
Dù thôn trưởng đã ra lệnh cho mọi người giữ kín chuyện "phúc tinh" của thôn, không để lộ ra ngoài, nhưng sự việc ở thôn Đông Nham quá kỳ quặc, chẳng bao lâu tin đồn đã lan ra các thôn khác, người ta bắt đầu đồn rằng tai họa diệt thôn có liên quan đến việc dời mồ.
Lại thêm chuyện Khương Đại Hà trước kia khoe khoang khắp nơi rằng hắn là người báo tin cho thôn Đông Nham để nhận được công việc béo bở từ Mã gia, khiến cho người ngoài hiểu lầm. Họ tin rằng chính Khương Đại Hà đã đem tai họa đến cho thôn Đông Nham.
Hai người thôn dân của thôn Đông Nham hôm đó may mắn không có mặt ở nhà, nên thoát chết. Giờ đây, họ hận thấu xương Khương Đại Hà, cho rằng hắn vì nhận lợi từ Mã gia mà hại chết cả thôn Đông Nham, thề rằng sẽ không để yên cho hắn.
Suốt mấy ngày qua, Khương Đại Hà không dám bước chân ra khỏi thôn. Khương lão thái bà ngày ngày nằm trên giường đất than khóc.
"Ôi, đứa cháu tốt của ta, bà cô đây thương con biết bao. Con nói xem, bạc còn chưa kịp tiêu, người đã mất rồi."
Khương Đại Hà ngồi ôm đầu ấm ức, muốn khóc mà không khóc nổi: "Biểu ca muốn chết thì cũng đợi chậm chút rồi hẵng chết chứ. Trước đó hắn đã hứa sẽ chia cho nhà ta một ít bạc, kết quả là đến giờ chưa thấy đồng nào, người lại chết mất rồi. Ta chẳng phải là báo tin công cốc sao? Bạc của ta..."
Bạc không nhận được thì chớ, còn rước thêm nỗi oán hận, đúng là đen đủi hết sức.
Khương lão thái bà mắt đỏ hoe sưng húp, thở dài: "Con à, đừng nghĩ gì đến bạc nữa. Dạo này cứ thành thật ở trong thôn, giữ mạng là quan trọng nhất."
Vài ngày sau, thôn Đại Liễu dần khôi phục lại nhịp sống bình yên, các thôn dân cứ theo lẽ thường, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ.
Còn Tiểu Nhu Bảo, việc nàng là "tiểu phúc tinh" được tổ tiên công nhận dường như cũng ngấm ngầm trở thành sự thật trong lòng mọi người.
Chiều hôm ấy, Phùng thị ôm khuê nữ ra đồng đi dạo, gặp mấy hương thân, ai nấy đều đỏ hoe đôi mắt nhìn hai mẹ con họ.