Chương 55
"Nếu hôm đó ta nhận lời lão gia họ Mã kia, giờ e rằng người trong thôn ta cũng đã chết hết rồi! Một trăm tám mươi mạng người của thôn Đại Liễu!" Thôn trưởng tái mặt, vẻ mặt chỉ còn là một đống nếp nhăn co rúm, không còn chút huyết sắc nào.
Mọi người nghe vậy, chân tay cũng bủn rủn, không ngừng run lẩy bẩy.
Lời khuê nữ nhà Phùng thị nói, chẳng lẽ thật sự là ý trời báo trước để cứu bọn họ thoát khỏi tai kiếp này?
Ban đầu, trong thôn còn có người ghen tị với thôn Đông Nham, cho rằng bọn họ gặp vận may, được miễn thuế ruộng. Giờ ngẫm lại, mới thấy bọn họ nào nhặt được may mắn gì, rõ ràng là hứng trọn đại họa trước mắt!
Trong chớp mắt, các hương thân đều đỏ hoe mắt, có người nước mắt giàn giụa, có người hoảng sợ đến mức tè ra quần, tất cả lăn lóc bò dậy, kéo nhau đến nhà Phùng thị để tạ ơn.
Ngay cả Lý thẩm cũng há hốc miệng, mặt mũi kinh ngạc. Thật vậy sao? Lời của khuê nữ Phùng thị lại trúng y như vậy!
Bà ta cũng không còn tâm trí nào lo lắng về chuyện bị đồn mắc bệnh hoa liễu, chỉ thầm mừng vì thôn mình đã tránh được đại họa, đôi chân vẫn còn run lẩy bẩy nhưng vẫn vội vã theo đoàn người chạy đến nhà Phùng thị để cảm tạ.
Khi Khương Phong Niên nghe tin dữ về thôn Đông Nham, trở về thuật lại cho cả nhà nghe, Phùng thị cũng không lấy làm kinh ngạc.
Bà biết, khuê nữ của mình nói chẳng bao giờ sai.
Chỉ là, chính tai nghe rằng cả thôn không còn một ai sống sót, trong lòng bà không khỏi bồi hồi cảm khái. Bà đứng tựa vào khung cửa một lát, bỗng thấy các hương thân trong thôn ào ào kéo đến nhà mình.
Vừa vào cửa, mọi người đã suýt quỳ xuống trước mặt Phùng thị.
"Khương lão tam gia ơi, nếu không nhờ có khuê nữ nhà ngươi, thôn chúng ta đã tiêu đời rồi!"
"Việc này... chúng ta biết lấy gì để tạ ơn nhà ngươi cho phải đây!"
"Trước kia ta còn oán trách rằng nhà ngươi làm hỏng chuyện tốt của thôn, bây giờ nghĩ lại, thật chỉ muốn tự tát vào mặt mình thôi."
Các hán tử trong thôn, lúc này cũng không màng gì đến thể diện, mắt ai nấy đều đỏ hoe, miệng liên tục nói lời cảm tạ. Đám phụ nhân thì đã sớm bật khóc, chỉ muốn nhào qua ôm lấy Phùng thị để bày tỏ lòng biết ơn.
Cả làng là người cùng nhau sống bao năm, Phùng thị thấy bọn họ như vậy cũng động lòng, vội vàng đỡ mấy người đang định quỳ trước mặt mình đứng dậy.
Chỉ là, nghĩ tới việc khuê nữ bỗng dưng trở nên nổi bật thế này, Phùng thị không khỏi có chút lo lắng, sợ sẽ khiến người ta nghi ngờ. Vì vậy, bà không nói nhiều, chỉ cười bảo:
"Khuê nữ nhà ta chỉ là đứa trẻ có chút phúc khí, may mắn nói được lời của tổ tiên truyền lại mà thôi, cũng không có gì đặc biệt. Muốn tạ thì tạ ơn tổ tiên của thôn ta đi."
Nhắc đến tổ tiên phù hộ, các hương thân lập tức im lặng, không còn ai nghi ngờ gì thêm. Dù sao trẻ con đôi khi mở "Thiên Nhãn," thấy được điều mà người thường không thấy cũng là chuyện có thể tin được.
Tiểu Nhu Bảo nghe vậy, liền phối hợp với mẹ. Nàng nép sau lưng nhị ca, bày ra bộ dạng như một tiểu đại nhân, đôi má phúng phính trẻ con hơi phồng lên, trông vừa nghiêm trang vừa đáng yêu.
"Ừm ừm, các ngươi thường ngày chăm chỉ làm ăn, đoàn kết một lòng, mới được tổ tiên phù hộ. Về sau cũng phải tiếp tục sống cho tốt, không được làm tổn hại phúc đức của thôn ta." Nàng cố ý trầm giọng, nói bằng giọng non nớt.
Các hương thân nghe vậy, tưởng thật là lời của tổ tiên truyền lại, từng người vội vàng quỳ xuống đất, hướng về phía Tiểu Nhu Bảo mà dập đầu lia lịa.
"Phịch! Phịch phịch!"
Tiếng dập đầu vang lên liên hồi, trán người nào cũng đỏ ửng, có người còn trầy xước chảy máu, khiến Lý Thất Xảo đứng bên hít vào một hơi lạnh.
Thôn trưởng hai mắt đẫm lệ, nghẹn ngào thề: "Tổ tiên ơi, ta - lão Dương đầu - xin thề, từ nay nhất định sẽ dẫn dắt thôn mình sống tử tế, không bao giờ nghĩ tới chuyện tham lam, mưu lợi bất chính nữa!"