“Thẩm Khước chết rồi!”
Một tiếng “cạch” vang lên, chiếc chìa khóa trong tay bà nội Thẩm rơi xuống đất. Bà run rẩy, tay chân cứng đờ, quên cả thở.
Thẩm Tinh giận dữ, lao về phía Lâm Thành Viễn, định dùng đầu húc vào hắn. “Anh nói bậy! Anh tôi không sao cả!”
Lâm Thành Viễn vừa nói xong đã thấy hối hận, lại bị Thẩm Tinh húc vào bụng, mất hết thể diện. “Thẩm Khước bao lâu không có tin tức, em rõ nhất!” Hắn đẩy Thẩm Tinh ra. Cậu loạng choạng lùi lại, được Giang Thừa đỡ kịp.
Gương mặt Giang Thừa bình tĩnh, nhưng trong lòng đã đầy giận dữ. “Lâm Thành Viễn, anh không thể biết tin tức của Thẩm Khước. Bộ đội tuyệt đối không thể tiết lộ gì cho anh. Anh nói bậy chỉ vì lòng tự ti đáng thương của một người đàn ông! Không chịu nổi người khác giỏi hơn mình, lại không dám thừa nhận bản thân kém cỏi!”
Lời nói của Giang Thừa xé toang sự kiêu ngạo tự phụ của Lâm Thành Viễn. Thực tế, hắn không biết gì cụ thể về Thẩm Khước. Chỉ nghe loáng thoáng vài chữ “mất tích” khi gọi điện, rồi tự suy diễn từ việc theo dõi thư từ của nhà họ Thẩm. Hắn hiểu rõ: “mất tích” nghĩa là chưa tìm thấy thi thể.
“Giang Thừa—”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT