“Đã biết rõ không phải của mình, sao lại còn không biết xấu hổ mà đòi?” Khuôn mặt của Ngụy Chí Khiêm lộ rõ vẻ khinh thường. “Bé thế này mà đã làm chuyện đê tiện như vậy, thật đáng khinh bỉ.”

Tần Mộ sững người.

Cô quên mất không vận dụng trà nghệ của mình, cô chỉ ngơ ngác quay đầu nhìn Ngụy Chí Khiêm.

Cậu nhóc này mặt mũi non nớt, vậy mà miệng lưỡi sắc bén.

Tần Mộ thấy anh ấy thật đáng yêu.

Viên Khả Khanh tủi thân bật khóc. Trước nay chưa từng có ai nói với cô ta như thế.

Viên Khả Khanh buột miệng nói: “Nhưng đây cũng đâu phải của chị họ em!”

Rõ ràng đây là đồ chơi của Ngụy Kha Lệ, chẳng liên quan gì đến Tần Mộ. Cả cô ta và Tần Mộ đều có thể chơi.

“Là của chị.” Tần Mộ thản nhiên nói, mặc kệ vẻ ngạc nhiên của Viên Khả Khanh. “Đây đều là dì Dung mua cho chị, vì nhiều quá nên chị để lại vài món ở đây, để mỗi lần đến chơi sẽ tiện chơi mỗi khi tới đây.”

Môi của Viên Khả Khanh run run, ánh mắt đảo qua lại giữa Tần Mộ và Ngụy Chí Khiêm.

Ngụy Chí Khiêm ra hiệu cho Tần Mộ ngồi vào lòng mình rồi nói: “Đừng đưa đồ của mình cho loại người đáng ghét như vậy. Thà đốt đi còn hơn đưa cho cô ta. Đồ của mình thì tự mình quyết định, không ai có quyền trách cứ em đâu.”

Tần Mộ ngơ ngác nhìn Ngụy Chí Khiêm.

Cha mẹ tuy chiều cô, nhưng họ vẫn dạy phải lễ phép.

Chỉ có ba người anh trai là để cô muốn gì được nấy.

Nhưng họ cũng là người nhà cô.

Ngụy Chí Khiêm là người đầu tiên ngoài gia đình nói với cô những lời như thế.

Trong lòng Tần Mộ bỗng thấy vừa lạ vừa ấm áp.

“Chú nhỏ,” Ngụy Kha Lệ chần chừ lên tiếng.

Sao Ngụy Chí Khiêm lại có thể dạy Tần Mộ những điều này?

Chẳng phải sẽ khiến em gái Mộ Mộ trở nên bướng bỉnh sao?

“Còn cháu, Tần Mộ là chị gái đã chơi cùng cháu, cháu không bảo vệ em ấy, lại còn giúp người ngoài giành đồ của em ấy!” Ngụy Chí Khiêm nghiêm giọng trách mắng Ngụy Kha Lệ. “Người ngoài vu khống em ấy, cháu lại không tin tưởng. Tình bạn bao năm qua uổng phí hết rồi à!”

Miệng nhỏ của Tần Mộ há hốc vì sốc. Ngụy Chí Khiêm quay sang thấy vẻ mặt của cô liền nói: “Thấy chưa, mấy người bắt nạt em ấy đến nỗi mặt tái mét!”

Cô bé bị bắt nạt đến mức không nói nổi nữa, thật đáng thương.

Ngụy Chí Khiêm lo lắng để Tần Mộ ở đây sẽ còn bị ức hiếp, bèn bế cô đứng dậy.

Trước khi đi, cậu vẫn còn tức, quay sang nói gay gắt với Viên Khả Khanh: “Bé thế này mà đã biết mưu mô. Từ giờ, đừng thèm muốn đồ của người khác nữa!”

Toàn thân Viên Khả Khanh run rẩy, bị ánh mắt của Ngụy Chí Khiêm nhìn đến lạnh sống lưng.

“Anh Chí Khiêm…” Tần Mộ khẽ gọi.

Cô nghĩ Ngụy Chí Khiêm trông cũng không lớn lắm, nhưng bản thân lại là tiểu tuyết tiên đã sống cả ngàn năm, thật khó mà gọi là anh được

Ai ngờ Ngụy Chí Khiêm lại sửa ngay: “Gọi là ‘chú nhỏ’.”

Tần Mộ: “…”

“Cứ gọi như Kha Lệ, gọi tôi là chú nhỏ.” Ngụy Chí Khiêm dịu giọng.

Vì Tần Mộ đã là em gái của Ngụy Kha Lệ, thì cũng là cháu gái của anh.

Cách xưng hô này không có gì sai.

“Chú nhỏ...” Tần Mộ đành đổi cách gọi.

“Ngoan.” Ngụy Chí Khiêm xoa đầu nhỏ của Tần Mộ đầy hài lòng.

“chú nhỏ, sao chú biết tên cháu là Tần Mộ?” Trước nay họ chưa từng gặp nhau.

“Tất nhiên là chú thường nghe chị dâu nhắc tới cháu.” Ngụy Chí Khiêm không nói rằng lần đầu nghe tên cô, anh còn lẩm bẩm chê ai lại đặt tênn cháu mình là Tần Mộ. Cái tên đó nghe thật kỳ quặc.

Trong phòng, Viên Khả Khanh khóc đến nấc lên, “Anh Kha Lệ, em thật sự không cố tình lấy đồ của chị họ. Em không biết là đồ của chị ấy. Em không làm như chú nhỏ nói đâu.”

Lúc này Ngụy Chí Khiêm đã bế Tần Mộ xuống lầu, không biết Viên Khả Khanh cũng bắt đầu gọi mình là chú nhỏ.

Dù Ngụy Chí Khiêm bảo Tần Mộ gọi như vậy, nhưng không phải ai cũng có thể gọi.

Ngụy Kha Lệ nhanh chóng lấy khăn giấy lau nước mắt cho Viên Khả Khanh. “chú nhỏ nhà anh nói chuyện vốn thẳng thắn, không chỉ với em nên em đừng để bụng. Không sao đâu.”

Viên Khả Khanh nức nở hỏi: “Anh Kha Lệ, anh tin em chứ?”

“Tất nhiên rồi.” Ngụy Kha Lệ dịu giọng. Sao một cô bé nhỏ như vậy lại có tâm cơ như chú nhỏ nói được?

Viên Khả Khanh trông yếu đuối, nhạy cảm.

Viên Khả Khanh yên tâm mỉm cười với Ngụy Kha Lệ.

Từ Minh Trinh ngạc nhiên khi thấy Ngụy Chí Khiêm bế Tần Mộ xuống.

Đó là người thừa kế của nhà họ Ngụy.

Ngay cả Lý Tưởng Dung cũng bất ngờ, vội hỏi: “Sao em lại xuống đây?”

“Chị dâu, chị nên dạy dỗ Kha Lệ cho tốt.” Lời của Ngụy Chí Khiêm khiến Lý Tưởng Dung giật mình.

“Nó làm gì sai sao?” Thậm chí còn bị Ngụy Chí Khiêm bắt quả tang.

Tuy Lý Tưởng Dung chị dâu của Ngụy Chí Khiêm, nhưng tuổi bà gần bằng mẹ của anh.

Thế mà khi nói chuyện với Ngụy Chí Khiêm, bà vẫn thấy căng thẳng trước mặt anh.

Không chỉ vì anh là người kế vị nhà họ Ngụy.

Dù còn trẻ, nhưng khí thế của anh khiến người ta phải kính nể.

Ngụy Chí Khiêm chỉ kể lại những gì vừa thấy, không thêm bớt.

“Chuyện khác thì không nói.” Nhìn thấy Ngụy Kha Lệ vẫn nắm tay Viên Khả Khanh xuống cầu thang, anh càng bực. “Nó không biết nhìn nhận đúng sai, dễ bị vẻ ngoài mê hoặc và để người khác dắt mũi. Trong nhà họ Ngụy, còn nhỏ không thể lấy đó làm cái cớ.”

Lý Tưởng Dung nghe xong liền hiểu, quay sang nhìn Ngụy Kha Lệ đầy nghiêm khắc.

Còn Viên Khả Khanh, Lý Tưởng Dung không nói gì.

Dù sao cũng do Từ Minh Trinh đưa đến.

Hơn nữa, sắc mặt của Từ Minh Trinh lúc này cũng không dễ chịu mấy.

Bà cảm thấy mình đã để Tần Mộ bị bắt nạt ngay trước mắt mình.

Ba cậu con trai bà vốn chẳng ưa Viên Khả Khanh, bà còn tưởng vì Tần Mộ chơi với Viên Khả Khanh suốt nên họ ghen tị.

Giờ mới thấy, hóa ra sự đề phòng của họ là có lý.

Có lẽ họ đã sớm nhìn thấu được ý đồ của Viên Khả Khanh.

Từ Minh Trinh nhìn Viên Khả Khanh, khẽ thở dài.

Nhưng Viên Khả Khanh vẫn chỉ là một đứa trẻ, giờ cũng chưa thể cắt đứt hẳn.

“Ngụy thiếu gia!” Lúc này, một thanh niên bưng hộp quà bước vào.

Lúc ấy Ngụy Chí Khiêm mới đặt Tần Mộ xuống.

Vừa rồi khi anh bế cô, Lý Tưởng Dung và Từ Minh Trinh đều căng thẳng trong lòng. Họ muốn nói gì đó nhưng không biết nên mở lời thế nào.

Đây là người thừa kế nhà họ Ngụy, một trong tám đại thế gia ở Trung Quốc.

Anh không chỉ giữ vị trí then chốt trong nhà họ Ngụy mà còn có ảnh hưởng trong cả Trung Quốc.

Ngụy Chí Khiêm nhận hộp quà, đưa cho Tần Mộ: “Quà gặp mặt.”

Trước khi đến, anh không biết Tần Mộ cũng ở đây, nhưng cô là khách quý của gia đình chị dâu.

Ngụy Chí Khiêm liền vội cho người chuẩn bị quà.

“Cảm ơn chú nhỏ.” Tần Mộ nhận lấy.

Từ Minh Trinh hít sâu. Liệu có thể tùy tiện gọi anh như vậy sao?

Dù thân với Ngụy Kha Lệ, nhưng cũng không thể gọi anh thế.

Nhà họ Tần không gánh nổi danh xưng ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play