“Dì Ngụy nhớ con lắm.” Từ Minh Trinh mỉm cười dịu dàng: “Con sợ không ai chơi với con ở đó sao? Đừng lo, chẳng phải anh Kha Lệ cũng ở đó sao? Anh ấy sẽ chơi với con mà.”
“Con không muốn chơi với anh ấy.” Vì biết sau này Ngụy Kha Lệ sẽ lạnh lùng, tráo trở thế nào, nên cô chẳng muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với hắn. Tần Mộ thấy hoàn toàn không cần thiết phải tiếp xúc với Ngụy Kha Lệ.
Từ Minh Trinh hơi ngạc nhiên: “Tại sao vậy? Thằng bé bắt nạt con à?”
Nhưng Tần Mộ cũng không thể vu khống cho Ngụy Kha Lệ.
Cho đến giờ, Kha Lệ vẫn đối xử với cô rất tốt.
Hắn chiều chuộng cô và cái gì cũng nhường cô.
Tất nhiên, đó là trước khi cô em họ đầy toan tính của cô xuất hiện.
Sau khi biết Ngụy Kha Lệ sẽ vì em họ mà hại cô, Tần Mộ chẳng buồn trổ tài trà xanh với hắn nữa.
“Không, anh ấy không bắt nạt con.” Tần Mộ lẩm bẩm. “Chỉ là chơi với anh ấy chán lắm.”
“Cho bọn anh đi cùng em nhé.”
Nghe thấy giọng của đứa con thứ ba nhà họ Tần, Từ Minh Trinh quay đầu lại, thấy Tần Cận Sinh và Tần Cận Nghi đang theo sát anh cả Tần Cận Kỳ.
“Cận Kỳ lát nữa có lớp nhiếp ảnh, Cận Sinh học piano, còn Cận Nghi, con có lớp vẽ tranh sơn dầu.” Từ Minh Trinh lần lượt nhắc nhở từng người. “Ba đứa định theo em đi đâu vậy hả?”
Đúng lúc này, dì giúp việc Quách lên lầu: “Phu nhân, tiểu thư Khả Khanh đến.”
Từ Minh Trinh ngạc nhiên: “Sao hôm nay cô ấy lại đến?”
Trước đó, Từ Minh Kính đã nói muốn đưa Viên Khả Khanh qua chơi hôm nay.
Chỉ là bà đã hẹn với Lý Tưởng Dung từ lâu, hôm nay sẽ đưa Tần Mộ đến nhà họ Ngụy. Bà cũng đã báo trước cho Từ Minh Kính rồi, nên Từ Minh Kính và Viên Khả Khanh hẳn là biết hôm nay bà và Tần Mộ sẽ không có ở nhà.
Từ Minh Trinh rõ ràng bất ngờ, nhưng vẫn lập tức xuống lầu đón Viên Khả Khanh.
Tần Cận Nghi bĩu môi: “Sao cô ta lại tới nữa vậy?”
“Anh nghĩ là cô ta cố ý làm vậy.” Tần Cận Kỳ lạnh giọng.
“Anh nghĩ mục đích của cô ta là ý gì? Anh cả mau nói đi.” Tần Mộ cũng tỏ vẻ hứng thú.
“Anh cả, anh cũng nói cho em biết đi.”
Tần Cận Kỳ vừa cúi xuống, thấy em gái và hai đứa em trai đều đang nhìn mình.
Trong khoảnh khắc, cậu cả nhà họ Tần bỗng thấy mình như một anh hùng.
Mọi ánh mắt mong đợi đều dồn về cậu.
Lúc này, Tần Cận Kỳ, một cậu bé mười bốn tuổi chậm rãi giải thích: “Dì của chúng ta biết hôm nay mẹ sẽ đưa Mộ Mộ đến nhà họ Ngụy, vậy mà vẫn để Viên Khả Khanh đến. Rõ ràng là muốn mẹ đưa cả Viên Khả Khanh theo.”
Tần Cận Kỳ nhân cơ hội dạy dỗ các em: “Mọi người phải cẩn thận với Viên Khả Khanh. Tuy nhỏ tuổi mà cô ta đã đầy mưu mô rồi.”
Mới nhỏ tuổi vậy mà đã tính toán như thế, thật chẳng đáng yêu chút nào.
“Từ trước đến giờ em vẫn ghét cô ta.” Tần Cận Sinh nói thẳng. “Cô ta quá giả tạo.”
“Em cũng không thích.” Tần Cận Nghi phồng má nói. “Lúc nào cô ta cũng tìm cách tiếp cận Mộ Mộ.”
“Nhất là Mộ Mộ.” Tần Cận Kỳ ngồi xuống hỏi Tần Mộ: “Hai đứa bằng tuổi, cô ta cũng hay tới chơi với em. Hai người cứ chơi với nhau thì cũng được thôi, nhưng em phải cảnh giác với cô ta.”
Tần Mộ nhớ lại kiếp trước, chắc anh trai cô cũng từng nhắc nhở cô như vậy, nhưng khi ấy Tần Mộ không nghe lời cậu, ngược lại còn coi Viên Khả Khanh là bạn thân nhất.
Khi đó, sợ Tần Mộ bị hãm hại, ba anh trai hẳn đã lo lắng nhưng không nói ra.
Tần Mộ nhìn anh cả, chợt nhớ đến cái chết cô độc và thê thảm của anh mình ở kiếp trước.
Cô khịt mũi, nén nỗi buồn, rồi nghiêm túc gật đầu: “Anh yên tâm, em sẽ nhớ lời anh nói.”
Khuôn mặt tròn trĩnh nghiêm túc gật đầu của Tần Mộ khiến anh cả thấy em gái càng đáng yêu.
“Em gái anh dễ thương quá!” Tần Cận Sinh không nhịn được chen vào.
“Đi thôi, xuống xem thế nào.” Tần Cận Kỳ nói. Tần Mộ liền giơ tay về phía anh:
“Anh ơi, bế em.” Tần Mộ nói.
Sao Tần Cận Kỳ có thể từ chối yêu cầu của em gái mình chứ? Cậu lập tức cúi xuống bế Tần Mộ lên.
Tần Cận Nghi nhìn họ với ánh mắt ghen tị. Trước đây cậu từng thử bế Mộ Mộ, nhưng không nổi do cân nặng của cô.
Cậu bé mười hai tuổi nói: “Đợi em lớn thêm chút nữa, em cũng sẽ bế được em gái.”
Tần Mộ nghĩ thầm: Đợi anh lớn thì em cũng lớn, lúc đó sao bế nổi chứ!
Nhưng cô vẫn vỗ tay đầy mong chờ: “Vậy em sẽ chờ anh hai nhé.”
Anh hai Tần nghe xong rất mãn nguyện.
Bốn anh em xuống lầu, chỉ thấy mỗi Viên Khả Khanh đang đứng đó.
“Chị họ!” Viên Khả Khanh thấy Tần Mộ liền vẫy tay, cười ngọt ngào với họ.
“Anh cả, anh hai, anh ba!” Viên Khả Khanh gọi một cách đầy thân thiết.
Tần Cận Kỳ chỉ lạnh lùng gật, hai người phía sau cũng làm theo.
Tần Mộ cười thầm: Viên Khả Khanh gọi mình là chị họ, nhưng lại gọi các anh là anh, thật khéo lấy lòng.
Thực ra Viên Khả Khanh gọi cô là chị họ nhưng cô ta chỉ kém Tần Mộ nửa tháng tuổi, thậm chí còn bằng tuổi nhau.
“Sao em lại ở đây, em họ? Dì đâu?” Tần Mộ nhìn quanh không thấy Từ Minh Kính.
“Mẹ không có ở nhà, em ở một mình chán quá nên bảo dì đưa qua.” Viên Khả Khanh ngẩng đầu lên. Vì Tần Mộ đang được anh cả bế nên cô ta phải ngước lâu đến mỏi cổ.
Tuy mới mười bốn tuổi, nhưng Tần Cận Kỳ cũng không bế được Tần Mộ quá lâu, tay cậu bắt đầu mỏi, chỉ là không nỡ đặt xuống.
Tần Mộ ôm chặt cổ Tần Cận Kỳ, nghiêng đầu nói: “Nhưng hôm nay chị đi chơi với anh Kha Lệ rồi.”
Ba anh em nhà họ Tần lập tức biết Tần Mộ vừa lỡ lời.
Sao có thể để Viên Khả Khanh biết được?
Nếu Viên Khả Khanh biết, liệu cô ta có nhân cơ hội tìm cách đi theo không?
Viên Khả Khanh dù còn nhỏ nhưng lại vô cùng cơ hội. Cô ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội để trèo cao.
“Hả?” Viên Khả Khanh giả vờ ngạc nhiên, bối rối. “Em… em không biết.”
Tần Mộ nghiêng đầu, nghi ngờ hỏi: “Dì không nói với em à?”
Viên Khả Khanh lắc đầu đáng thương: “Không ạ.”
“Nếu biết thì em đã không tới rồi”. Viên Khả Khanh nghịch áo: “Em chỉ là nhớ chị nên muốn qua chơi thôi, chị họ.”
Viên Khả Khanh ngẩng đầu, mặt hơi đỏ hỏi: “Chị họ, cho em đi cùng được không? Ở nhà chỉ có một mình, lại không có ai chơi cùng với em, em không muốn chơi một mình đâu”
Thấy Tần Mộ nghiêng đầu suy nghĩ, Viên Khả Khanh vội nói tiếp: “Không sao đâu, chị không đưa em theo cũng được, em sẽ không trách chị đâu, em biết chị không có nghĩa vụ phải đưa em đi. Là lỗi của em vì không báo trước việc mình sẽ tới. Cho dù chị không đồng ý, em cũng sẽ không nghĩ chị ích kỷ hay không có tình chị em đâu.”
Mặt Tần Cận Kỳ lập tức tối lại.
Ý cô ta là nếu không đưa cô ta đi theo thì Mộ Mộ là người ích kỷ sao?
Tuy nhiên, Viên Khả Khanh lại cho rằng cô ta không nghĩ như vậy
Em gái cậu không thể từ chối cô ta.
“Được rồi.” Tần Mộ đáp, mặt không hề có vẻ hờn dỗi hay khó chịu.
Thấy Viên Khả Khanh ngạc nhiên, Tần Mộ mỉm cười, vỗ tay: “Em họ, sao cái đầu nhỏ của em nghĩ được nhiều chuyện trong thời gian ngắn vậy? Tất nhiên là chị sẽ đưa em theo rồi, sao có thể bỏ em lại chứ?”
“Thật sao? Cảm ơn chị họ!” Viên Khả Khanh mỉm cười mừng rỡ với chị họ ngốc nghếch xinh đẹp của mình.
Ba em nhà họ Tần liền cảm thấy lo lắng.
Em gái ngốc quá! Sao lại đồng ý đưa Viên Khả Khanh theo chứ?
Viên Khả Khanh rõ ràng là biết sẽ gặp Ngụy Kha Lệ nên mới cố tình tới, để nhân cơ hội quen biết nhà họ Ngụy.
Em gái họ ngây thơ như vậy nếu không có họ ở bên, không biết cô sẽ bị Viên Khả Khanh bắt nạt hay không.
Tần Mộ thì cười thầm. Tính cách của Viên Khả Khanh thật khó ưa.
Khi còn là tiểu tiên tuyết, cô từng thấy qua bảo kính rằng kiếp trước Tần Mộ thật sự yêu Ngụy Kha Lệ, nhưng Ngụy Kha Lệ lại chẳng bỏ được Viên Khả Khanh, ngay cả khi đang quen Tần Mộ.
Dù chính Viên Khả Khanh ra tay hãm hại Tần Mộ, nhưng Ngụy Kha Lệ biết mà không nói, mà cũng không làm gì.
Trong mắt tiểu tiên tuyết, Ngụy Kha Lệ là kẻ đồng lõa.
Về cơ bản, hắn cũng góp phần giết chết thanh mai trúc mã của mình.
Ở kiếp này, Viên Khả Khanh còn chưa từng gặp Ngụy Kha Lệ sau hôm nay.
Mong chờ cuộc gặp đầu tiên, Tần Mộ vỗ tay nhỏ cười khẽ.