Dương Tây Thanh nheo mắt, tìm được bài đăng trên tường trường. Bài đăng đang được thảo luận sôi nổi mấy hôm trước đã bị đẩy xuống, thay thế vào đó là bài về cậu.
“Sao thế?” Kỷ An Chu thấy vẻ mặt cậu nghiêm trọng, không nhịn được hỏi.
Dương Tây Thanh đưa mắt nhìn quanh. Những người xung quanh trông có vẻ đang chăm chú chơi, nhưng luôn có những ánh mắt như có như không lảng vảng trên người cậu, không chỉ một người.
Cậu nghiêng đầu nói với Kỷ An Chu: “Có chút việc, tôi phải đi trước.”
Cậu đứng dậy, nghĩ nghĩ, cúi người đưa điện thoại ra, “Thêm thông tin liên lạc nhé, lần sau nói chuyện tiếp?”
Kỷ An Chu cuống quýt mở điện thoại, quét mã QR trên điện thoại của cậu, mắt sáng lên, gật đầu thật mạnh: “Ừ!”
Dương Tây Thanh thấy hắn đáng yêu, cong mắt cười cười.
Bài đăng tăng nhiệt độ rất nhanh, chỉ chưa đầy một ngày, ai nấy đều biết học viện Nghệ thuật Thiết kế có một soái ca với vẻ đẹp thần sầu.
Bạn cùng phòng ghen tị, hai tay véo cổ Dương Tây Thanh, rưng rưng nước mắt lên án cậu tại sao lại đẹp trai đến thế.
Dương Tây Thanh vừa chơi điện thoại, vừa kéo khóe miệng cười.
“Sao ngày nào cậu cũng chơi Anipop thế, chán lắm à?” Bạn cùng phòng giật lấy điện thoại của cậu.
Tay Dương Tây Thanh không có gì để giết thời gian, lười biếng bò lên bàn, “Ừ…”
“Thôi được rồi, đi ăn trưa chung đi, ngày nào cũng gọi đồ ăn hộp kỳ cục quá, đi thôi.”
“Không đi.”
“Đừng ép tôi động thủ đấy, ôi tổ tông, đi thôi, cậu sắp mốc meo rồi!”
“…”
Đến nhà ăn, bạn cùng phòng chết lặng ngồi đối diện Dương Tây Thanh, chết lặng nhai đồ ăn trong miệng, chết lặng nhìn cậu từ chối hết cô gái này đến cô gái khác, thậm chí còn có cả mấy nam sinh.
“Sớm biết đã gọi đồ ăn hộp.” Bạn cùng phòng biến sự phẫn nộ thành khẩu vị, gắp miếng đùi gà trong đĩa Dương Tây Thanh rồi nhét vào miệng.
“Này,” ánh mắt bạn cùng phòng đột nhiên khựng lại, nhìn về phía sau lưng Dương Tây Thanh, “Kia không phải Từ Cảnh Lê sao, hai nhân vật nổi bật tề tựu ở đây.”
Dương Tây Thanh không quay đầu lại, dùng đầu đũa gõ nhẹ vào tay bạn cùng phòng đang vô tư với tay qua đĩa mình, “Ăn của cậu đi.”
“… Sao tôi lại cảm thấy hắn đang nhìn về phía này nhỉ,” bạn cùng phòng rụt đầu lại, suýt nữa đối mặt với hắn. Hắn nghi hoặc nhìn về phía Dương Tây Thanh có vẻ mặt không chút gợn sóng, “Tôi thấy hắn đang nhìn cậu đấy.”
Dương Tây Thanh không ngẩng đầu, “Ảo giác.”
“Thật không… Không đúng, này, hắn đi tới rồi!” Bạn cùng phòng giơ tay che nửa mặt, ghé sát vào cậu, nói nhỏ, “Vẻ mặt hắn trông tệ lắm.”
Trước mặt có người đang ngồi như một cái máy phát sóng, Dương Tây Thanh bất đắc dĩ nhắm mắt.
“Chỗ này có ai ngồi chưa?” Giọng nói lạnh nhạt quen thuộc của Từ Cảnh Lê vang lên.
Dương Tây Thanh đột nhiên cảm thấy có chút hoảng hốt. Lâu lắm rồi mới nghe thấy giọng hắn, nhịp tim đang tĩnh lặng trong lồng ngực không màng ý muốn của chủ nhân, không cách nào kiềm chế mà bắt đầu tăng tốc.
Bạn cùng phòng theo bản năng há miệng: “Chưa có ——”
Cùng lúc đó, Dương Tây Thanh bưng đĩa lên đứng dậy, “Tôi ăn xong rồi, đi trước đây.”
“Này? Không phải, cơm của tao còn chưa ăn xong mà, mày chờ tao với!” Bạn cùng phòng vội vàng gắp vài miếng cơm vào miệng, cuống quýt đuổi theo, “Không phải chỉ ăn miếng đùi gà của mày thôi sao, đến mức phải trả thù tao như thế à…”
Từ Cảnh Lê lặng lẽ ngồi tại chỗ, ánh mắt trầm mặc khóa chặt bóng lưng Dương Tây Thanh.
Dương Tây Thanh đã mấy ngày không đến câu lạc bộ tiếng Anh, vì thế Chung Kỳ Nguyệt hẹn cậu ra ngoài, hai người trò chuyện một lát ở quán cà phê của trường.
“Cậu thật sự không theo đuổi nữa à?”
“Ừm… có chút mệt rồi.”
Chung Kỳ Nguyệt chống cằm, híp mắt nhìn cậu, “Cậu vẫn còn thích hắn đúng không?”
Dương Tây Thanh gãi gãi má, “Học tỷ sao lại cảm thấy vậy?”
“Này còn chưa rõ ràng à?” Chung Kỳ Nguyệt duỗi tay ra, dùng sức nhéo miếng thịt mềm trên má cậu, “Cậu nhìn lại mình xem, quầng thâm mắt đã nặng đến mức nào rồi.”
Dương Tây Thanh ăn đau, che mặt, xoa xoa, “Học tỷ…”
“Đừng có làm nũng với tôi,” Chung Kỳ Nguyệt khoanh tay, dựa vào ghế, “Mặc dù tôi cũng không ưa cái vẻ cao ngạo của Từ Cảnh Lê, nhưng không thể phủ nhận là tôi rất ủng hộ đôi này.”
Dương Tây Thanh yếu ớt nói: “Học tỷ, nói lời này đã muộn rồi, học trưởng đã có người yêu rồi.”
“Suỵt, hắn không có.”
Dương Tây Thanh đột nhiên ngước mắt lên, “Thật sao?”
Chung Kỳ Nguyệt nhướn mày, “Lừa cậu làm gì. Tôi đã bóng gió hỏi rồi, hắn với cô gái kia không có quan hệ gì cả. Hơn nữa, mấy ngày nay Từ Cảnh Lê rất sa sút tinh thần, cả ngày ngẩn người. Nghe nói lúc lên thuyết trình còn bị vấp, thầy giáo còn cố ý giữ hắn lại hỏi han nữa ha ha ha, cười chết tôi, hắn cũng có ngày hôm nay.”
Dương Tây Thanh đột nhiên khẽ nói: “Học tỷ, chị không phải đã nói mà lý lẽ với hắn một chút là chó à?”
“… Suỵt!”
Dương Tây Thanh lặng lẽ ngậm miệng lại.
Chung Kỳ Nguyệt rất nhanh khôi phục bộ dáng cười tủm tỉm, “Dù sao tôi đánh giá hắn cũng có chút ý với cậu, chỉ là không giỏi ăn nói thôi.”
“Nhưng hắn đã nhận bánh kem của cô gái kia, với lại bài đăng kia cũng chụp hắn với cô ấy…” Dương Tây Thanh cụp mắt xuống.
Chung Kỳ Nguyệt đưa tay vỗ đầu cậu, “Thường ngày thấy cậu rất lanh lợi, sao lúc này lại ngốc vậy, suy nghĩ lung tung có ích gì không? Nếu để ý vậy thì chi bằng tự mình đi hỏi! Tóm lại là tôi giúp được gì thì giúp rồi, sau này hai đứa mà thành đôi thì nhất định phải mời tôi một bữa ra trò đấy.”
Dương Tây Thanh tủi thân xoa đầu, sau đó lại nhếch miệng cười nói: “Tôi biết rồi.”
Nếu không có sự cố xảy ra, bức màn giấy giữa hai người lẽ ra sẽ do Dương Tây Thanh chọc thủng.
Nhưng giờ phút này, cậu đột nhiên đổi ý.
Sáng sớm thứ Bảy.
Trong phòng ngủ chỉ có một mình Dương Tây Thanh. Ba người còn lại không biết thế nào, đột nhiên nổi hứng đi du lịch làm lính đặc nhiệm. Dương Tây Thanh ra ngoài mua bữa tối, lúc trở về phòng ngủ đã không còn ai.
Bị bỏ lại, cậu cũng không tức giận. Mấy ngày nay cậu vốn không có hứng thú ra ngoài chơi.
Khi có tiếng gõ cửa, Dương Tây Thanh vẫn còn đang ngủ trên giường. Cậu lơ mơ bò dậy đi mở cửa.
Vừa mở cửa, Từ Cảnh Lê bất ngờ đứng trước mặt.
Dương Tây Thanh im lặng một chút, trước khi đối phương mở lời, “Cạch” một tiếng đóng cửa lại.
Dựa…
Vừa nãy cậu mở cửa với đầu tổ quạ sao?!
Sau sự kinh ngạc ngắn ngủi, cậu phóng vào nhà vệ sinh, rửa mặt qua loa, chỉnh lại mái tóc lộn xộn, rồi với tốc độ nhanh như chớp mở cửa lại.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Từ Cảnh Lê đã đi tới cửa thang lầu quay đầu lại.
“Học trưởng có việc?” Giọng Dương Tây Thanh nhẹ nhàng, nhưng ngầm, đầu ngón tay cậu siết chặt lòng bàn tay, cố gắng làm bản thân trông như không có chuyện gì.
Từ Cảnh Lê đến gần cậu, mi mắt rũ xuống, trong cổ họng phát ra âm thanh nặng nề: “Ừm…”
Dương Tây Thanh chú ý tới đồ vật trên tay hắn.
Là một chiếc bánh kem nhỏ, giống hệt chiếc mà cậu đã từng cầm đi xin lỗi Từ Cảnh Lê.
Thật tình, ngày đó Từ Cảnh Lê quả nhiên đã nhìn thấy rõ ràng trong tay cậu cầm là bánh kem.
“Học trưởng đây là?”
Từ Cảnh Lê giơ tay đưa cho cậu, “Cho cậu.”
Buổi sáng sớm đã mang bánh kem đến cho cậu sao?
Dương Tây Thanh nhìn chằm chằm gương mặt nghiêm túc của hắn, im lặng một lát, không nhận lấy bánh kem, mở miệng nói: “Học trưởng, tôi không thích đồ ngọt.”
Từ Cảnh Lê có lẽ không ngờ cậu sẽ từ chối, trong mắt xuất hiện một tia bối rối.
Trông hắn thật đáng thương.
Dương Tây Thanh đè lại bàn tay đang ngứa ngáy của mình, tiếp tục nói: “Nếu không có việc gì, tôi về ngủ tiếp đây, học trưởng tạm biệt.”
Thấy cánh cửa sắp đóng lại, Từ Cảnh Lê vẫn đứng im, đột nhiên đưa tay chặn cửa.
Dương Tây Thanh ngước mắt nhìn hắn: ?
Từ Cảnh Lê rũ mắt, đầu tiên là khẽ mím khóe miệng, sau đó nói khẽ: “Bánh kem của cô ấy tôi không ăn, chia cho bạn cùng phòng, tiền cũng đã chuyển cho cô ấy rồi.”
Dương Tây Thanh ngây người, rất nhanh ý thức được ý tứ trong lời hắn, cũng như lời này đại biểu cho điều gì.
Đầu tai giấu trong tóc cậu lặng lẽ nóng lên, Dương Tây Thanh khẽ nói: “Ồ, cậu còn thêm bạn với cô ấy à?”
“Không, quét mã thu tiền trực tiếp.”
“…” Dương Tây Thanh rất cố gắng kiềm chế khóe miệng đang nhếch lên.
Ai nói hắn không biết ăn nói? Hắn biết quá đi chứ.
“Vậy còn bức ảnh đó…”
Từ Cảnh Lê đáp rất nhanh, “Tôi đang chuyển tiền cho cô ấy, cô ấy tự đăng lên, sau đó tôi đã né đi.”
Tay Dương Tây Thanh đặt trên nắm cửa nới lỏng, “Ồ…”
“Cậu còn giận không?” Từ Cảnh Lê cúi đầu, đến gần cậu.
Dương Tây Thanh theo bản năng nghiêng đầu, “Tôi không giận mà.”
Hai người đứng rất gần nhau.
Từ góc nhìn của Từ Cảnh Lê, Dương Tây Thanh mặc một bộ đồ ngủ mềm mại, để lộ làn da trắng trẻo mềm mại, tai ửng đỏ vẫn đang lan dần xuống cổ. Cổ áo xộc xệch, để lộ xương quai xanh xinh đẹp.
Từ Cảnh Lê có một xúc động khó tả, rất muốn đưa tay ôm cậu một cái.
Nhưng làm vậy rất bất lịch sự.
Hắn nhịn xuống.
Dương Tây Thanh cuối cùng vẫn nhận lấy chiếc bánh kem nhỏ của hắn.
Đến đây, bức màn giấy giữa hai người đã bị chọc thủng gần hết.
Chỉ còn thiếu bước cuối cùng, sẽ bị chọc thủng hoàn toàn.
Hình như nhận thấy nguy cơ đã được hóa giải, cảm thấy Dương Tây Thanh sẽ trở lại thành Dương Tây Thanh theo đuổi hắn như xưa, Từ Cảnh Lê lại ngồi trở lại ngai vàng cao ngạo của mình.
Điều này làm Dương Tây Thanh tức đến ngứa răng.
Hóa ra làm loạn nửa ngày, chẳng có gì thay đổi. Bức màn giấy sắp được chọc thủng lại bị Từ Cảnh Lê trét lên một lớp hồ nhão.
Dương Tây Thanh cắn răng, không, lớp màn giấy này tuyệt đối sẽ không phải do cậu chọc thủng.
Hôm nay vừa tan học, Dương Tây Thanh đang đi trên đường thì bị một người đâm vào. Cú va chạm đó, xấp sách cậu ôm trên tay văng ra, những tờ giấy kẹp bên trong rơi đầy đất.
“Xin lỗi, xin lỗi, là tôi không cẩn thận…”
“Kỷ An Chu?” Dương Tây Thanh liếc mắt một cái đã nhận ra hắn.
Kỷ An Chu đang nhặt giấy, nghe tiếng ngơ ngác ngẩng đầu, “A…”
Dương Tây Thanh ngồi xổm xuống, “Không sao, để tôi tự nhặt.”
Vẻ mặt Kỷ An Chu hoảng loạn quay đầu nhìn về phía sau, cuống quýt nói, “Ngại quá, tôi có chút việc gấp nên không nhìn đường.”
Dương Tây Thanh cười nói: “Không sao, cậu không bị va đau chứ? Sách của tôi cũng dày phết đấy.”
“Cảm ơn… Không đau, tôi, tôi có chút việc, lần sau tôi mời cậu ăn cơm nhé, tôi phải đi trước…” Vẻ mặt Kỷ An Chu căng thẳng, lông mi không ngừng run rẩy.
“À… Được.” Dương Tây Thanh gật đầu.
“Kỷ An Chu!” Một tiếng gầm gừ từ nơi không xa truyền đến.
Kỷ An Chu đang định rời đi bị giật mình, dưới chân vấp một cái, loạng choạng suýt ngã.
Dương Tây Thanh nhanh tay nhanh mắt vươn cánh tay ôm lấy hắn, “Không sao chứ?”
Kỷ An Chu dán vào vai cậu, hơi thở dồn dập, “Không, không sao.”
“Buông cậu ấy ra, không được đụng vào cậu ấy!”
Dương Tây Thanh ngước mắt nhìn về phía người nọ đang hùng hổ bước tới, khẽ hỏi Kỷ An Chu: “Cậu quen hắn không?”
Kỷ An Chu nhắm mắt, khẽ thở dài một tiếng, đỡ lấy cánh tay Dương Tây Thanh, sau đó đứng vững, nói: “Tôi quen… Hay cậu đi trước đi, hắn, hắn có chút…”
Trong hai câu nói đó, người nọ đã bước tới gần, túm chặt cánh tay Kỷ An Chu, “Kỷ An Chu! Về với tôi.”
Hắn giật một cái, không lay chuyển được. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Dương Tây Thanh.
Dương Tây Thanh giữ chặt cánh tay Kỷ An Chu, bình tĩnh nhìn thẳng vào hắn, “Anh là ai? An Chu có vẻ không muốn đi với anh.”
Nghe vậy, sắc mặt người nọ lập tức sa sầm xuống, vừa định mở miệng, đã bị Kỷ An Chu cắt ngang.
“Hắn là em trai tôi.” Kỷ An Chu nhìn về phía Dương Tây Thanh, trong mắt đầy vẻ xin lỗi.
Viền mắt người nọ đỏ lên, đột nhiên nhìn về phía Kỷ An Chu.
“Cậu chắc chắn hắn sẽ không làm hại cậu không?” Dương Tây Thanh cảnh giác hỏi, ánh mắt dừng lại trên tay người nọ đang siết chặt cổ tay Kỷ An Chu.
“Cút đi mẹ mày!” Người nọ giằng cánh tay còn lại của Kỷ An Chu từ tay Dương Tây Thanh ra, sau đó đẩy mạnh Dương Tây Thanh.
“Lục Trác, mày điên rồi sao?!” Kỷ An Chu kinh hoảng kéo hắn lại.
Thân hình Dương Tây Thanh không ổn định ngã về phía sau, theo bản năng nhắm chặt mắt. Kết quả, lưng cậu đụng phải một lồng ngực cứng ngắc.