Dương Tây Thanh để ý một người, mà người này luôn xuất hiện trong giấc mộng của cậu.

Bàn tay với những đốt xương rõ ràng, cánh tay với đường cong đẹp đẽ, cùng với xương quai xanh thấp thoáng sau cổ áo sơ mi, tất cả khiến cậu ngày nhớ đêm mong. Cậu vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi, thở dài thườn thượt, rồi bước xuống giường giặt quần lót.

Mấy đứa bạn cùng phòng đều đã về quê chơi lễ, chỉ có cậu ở lại. Vì một người nào đó cũng vẫn còn ở trường.

Lần đầu tiên vô tình gặp Từ Cảnh Lê, là lúc cậu vừa nhập học. Vốn bị mù đường, cậu cứ đi vòng vòng trên con đường rợp bóng cây, rồi đại tiện túm lấy một người để hỏi đường. Và cậu đã túm trúng hình mẫu lý tưởng của mình.

Vẻ xa cách và tự phụ tỏa ra từ người đó vô cùng tự nhiên. Hắn chỉ đường cho cậu một cách lịch sự rồi lướt đi. Đầu óc Dương Tây Thanh nóng bừng, vội vã đưa tay túm lấy cổ tay hắn.

Ý nghĩ trong đầu cậu lúc đó là: "To thật."

Cậu dùng cả bàn tay để nắm nhưng không thể nào ôm trọn cổ tay hắn.

Thật ra, cậu chẳng nghe thấy hắn nói gì cả, chỉ mải ngắm mặt. Kéo người ta lại xong, cậu mới ý thức được hành động của mình thật bất lịch sự, vội vàng buông tay ra.

Cậu chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên, rất chân thành nói: "Học trưởng, ngại quá, nhưng tôi vẫn không biết đi đường nào cả. Học trưởng có thể nói lại lần nữa được không?"

Mặt hắn không có chút biểu cảm, cúi mắt nhìn cậu một cái, rồi lại liếc đồng hồ. Hai giây sau, hắn nói: "Tôi dẫn cậu đi."

Giọng nói thật dễ nghe.

Dương Tây Thanh cảm giác toàn thân như có dòng máu chảy cuồn cuộn, tim đập rất nhanh. Cậu vô thức nhìn xuống cổ tay mà mình vừa nắm chặt, trên đó xuất hiện một vết đỏ mờ nhạt, nổi bật trên làn da trắng muốt.

"Da học trưởng cũng trắng thật..."


Dương Tây Thanh giặt xong quần lót, lấy điện thoại ra nhắn tin, rồi bắt đầu đi vệ sinh cá nhân. Đến khi đánh răng rửa mặt xong, điện thoại vẫn im lìm.

Cậu mở khung chat với người có biệt danh "Cao lãnh chi hoa", dòng tin nhắn cuối cùng "Chào buổi sáng" vẫn nằm yên ở đó. Giao diện tin nhắn lướt qua, chủ yếu là màu xanh lục dày đặc, chỉ thỉnh thoảng có vài dòng màu trắng.

Dương Tây Thanh cất điện thoại, đeo túi chéo rồi ra khỏi phòng.

Trên đường chẳng có mấy người, trái ngược hoàn toàn với khung cảnh xe cộ và người đi lại đông đúc thường ngày. Cảm giác có chút vắng vẻ.

Ăn qua loa hai miếng bữa sáng, cậu đi thẳng tới thư viện.

Thư viện mở cửa lúc 8 giờ, bây giờ đã mở từ lâu. Cậu vào cửa chính, chào chú bảo vệ như mọi khi.

Chú bảo vệ cười tủm tỉm: "Hôm nay em tới muộn hơn mọi ngày đấy, bạn em vào lâu rồi."

Dương Tây Thanh hì hì: "Ngủ quên ạ."

Cậu lên thang máy tới tầng 3, nhẹ nhàng bước vào, đảo mắt một cái là tìm thấy mục tiêu.

Từ Cảnh Lê đang ngồi ở vị trí quen thuộc gần cửa sổ, đeo tai nghe, cúi đầu viết gì đó. Trước mặt hắn là chiếc máy tính xách tay, Dương Tây Thanh đoán hắn đang nghe giảng online.

Bàn của hắn không có ai khác ngồi cùng, Dương Tây Thanh thở phào nhẹ nhõm, đi qua ngồi xuống đối diện.

Cậu sắp xếp sách vở, đứng lên cứng nhắc, đặt bút và ly nước. Suốt thời gian đó, Từ Cảnh Lê không liếc nhìn cậu một cái.

Sự im lặng này kéo dài cho đến khi ly nước của Từ Cảnh Lê cạn. Hắn định cầm ly đi lấy nước, nhưng lại tóm trượt. Ngước mắt lên, chiếc ly đen của mình đã nằm gọn trong tay Dương Tây Thanh.

Dương Tây Thanh cong mắt, khóe miệng lúm đồng tiền. Cậu vẫy vẫy chiếc ly trắng của mình, bên trong chỉ còn lại một chút nước.

Ánh mắt Từ Cảnh Lê chuyển từ ly nước sang mặt cậu, khóe miệng hắn khẽ giật.

Dương Tây Thanh không cho hắn cơ hội từ chối, đứng lên đi về phía máy lọc nước nóng.

Lấy nước xong, cậu đặt hai chiếc ly xuống, vùi đầu vào đọc sách, không có nhiều ánh mắt giao lưu với Từ Cảnh Lê.

Từ Cảnh Lê nhìn chằm chằm hai giây vào xoáy tóc trên đỉnh đầu cậu, rồi liếc qua hai chiếc ly đặt sát nhau, sau đó cúi mắt thu hồi tầm nhìn.

Đồng hồ điểm đúng 11 giờ.

Dương Tây Thanh đúng giờ như đồng hồ, gấp sách lại, chống cằm, nhìn qua máy tính xách tay, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang rũ xuống của Từ Cảnh Lê.

Từ Cảnh Lê: "..."

Hai người đi cạnh nhau ra khỏi thang máy, chú bảo vệ vừa cầm ấm nước trở lại vị trí, thấy hai người họ thì cười ha hả: "Đi ăn cơm với bạn à?"

Dương Tây Thanh cong mắt cười gật đầu.

Trên đường, cậu líu lo nói chuyện. Từ Cảnh Lê phần lớn thời gian đều im lặng, Dương Tây Thanh ngẩng đầu nhìn hắn, hắn mới miễn cưỡng phản ứng, như là khẽ "Ừm" một tiếng.

Dương Tây Thanh nói mãi cũng mỏi miệng, bèn im lặng. Sau đó cậu cảm thấy có ánh mắt lướt qua lướt lại bên cạnh, không rõ ràng nhưng cậu cảm nhận được.

Học tỷ khoa tiếng Anh từng trêu, người có thể nói chuyện riêng với Từ Cảnh Lê quá 10 câu trong trường này chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đa số đều bị thái độ lạnh lùng của hắn làm cho tránh xa.

Thảo nào hắn được phong là "cao lãnh chi hoa" trăm năm có một, khiến bao người thèm khát nhưng lại không dám lại gần.

Chỉ có Dương Tây Thanh bám riết không tha.

Mặc dù ban đầu cậu cũng bị sự lạnh nhạt của hắn làm cho khó chịu, nhưng may thay cậu rất biết cách dây dưa. Mặt dày mày dạn dính lấy vài ngày thì cậu phát hiện Từ Cảnh Lê không lạnh lùng như vẻ bề ngoài.

Trải qua ba tuần "huấn luyện ma quỷ", Dương Tây Thanh đã có thể đoán được tâm tư của Từ Cảnh Lê qua các hành động nhỏ của hắn.

Chẳng hạn như lúc này, Từ Cảnh Lê hẳn là muốn nghe cậu nói tiếp. Bởi vì Dương Tây Thanh vừa mới nói về chuyện ở trong viện của họ. Nếu hắn không có hứng thú, hắn đã nhìn thẳng, mặt lạnh tanh, chứ không như bây giờ, thỉnh thoảng lại liếc cậu.

Dương Tây Thanh cố ý trêu hắn, nói đến đoạn mấu chốt thì dừng lại, đi đến căng tin vẫn không hé răng.

Như nhận thấy Dương Tây Thanh có lẽ sẽ không nói tiếp, Từ Cảnh Lê thu hồi tầm mắt, rũ hàng mi dài xuống.

Tới căng tin, cậu đi theo Từ Cảnh Lê, xếp hàng sau hắn. Chờ hắn lấy xong đồ ăn, chọn chỗ ngồi xuống, Dương Tây Thanh mới đi theo tới.

Thời gian đầu khi Dương Tây Thanh mới quấn lấy Từ Cảnh Lê, cậu đã phát hiện Từ Cảnh Lê có ý thức tập thể không mạnh. Chẳng hạn như giờ này hai người đi cùng nhau tới căng tin, nếu Dương Tây Thanh tìm chỗ ngồi trước, Từ Cảnh Lê thường không cố ý tìm cậu, mà cứ tự mình chọn một chỗ khác ngồi.

Tình trạng này Dương Tây Thanh đã trải qua hai lần, lúc đó phải bưng bát cơm tìm Từ Cảnh Lê trong đám đông cả nửa ngày. Từ đó về sau, cậu luôn chờ hắn ngồi xuống trước, rồi mới xích lại gần.

Từ Cảnh Lê ăn cơm rất yên tĩnh, ăn xong là bưng khay đi luôn, điều này đã chữa khỏi chứng "ăn kéo dài" của Dương Tây Thanh, không còn vừa ăn vừa xem điện thoại nữa.

Trở lại thư viện, hai người lại im lặng ngồi đối diện.

Dương Tây Thanh ngẩng đầu lén nhìn hắn hai cái, rồi mãn nguyện gục xuống bàn ngủ trưa.

Chẳng qua vị trí của cậu không có bóng râm, ánh mặt trời chói chang cứ thế chiếu thẳng vào người. Cậu nhắm mắt một lát rồi lại mở ra.

Cậu đưa tay che một chút ánh sáng, nhưng vẫn không ngủ được, thế là cậu nhìn sang vị trí bên cạnh Từ Cảnh Lê. Chỗ đó là góc tường, vừa vặn tạo thành một bóng râm, nhìn qua là một thánh địa ngủ trưa tuyệt vời.

Từ Cảnh Lê đang gạch chân dưới một câu tiếng Anh, một bàn tay lén lút từ đối diện vươn tới, thử chọc chọc vào mu bàn tay trái của hắn.

Cây bút trong tay phải hắn khựng lại, đường gạch vốn thẳng tắp bỗng bị lệch đi một chút ở cuối.

Hắn ngẩng đầu lên, Dương Tây Thanh cong đôi mắt long lanh như mắt cún, ngón tay điểm hai cái lên mặt bàn bên cạnh hắn.

Cậu sớm đã nắm rõ tính nết của hắn. Hắn trông có vẻ lạnh nhạt, nhưng thật ra với những yêu cầu hợp lý của người khác thì hắn đều không từ chối. Chính vì thế Dương Tây Thanh mới dám không kiêng nể gì mà tiếp cận hắn, cứ thế dây dưa mãi.

Thấy Từ Cảnh Lê gật đầu, Dương Tây Thanh ngồi xuống bên cạnh hắn, ôm tất cả đồ đạc lộn xộn của mình qua, gối lên cánh tay rồi nhắm mắt lại.

Dương Tây Thanh ngủ rất yên tĩnh, hơi thở cũng rất nhẹ, hàng mi thỉnh thoảng lại rung rung một chút, phần thịt mềm trên má bị ép dẹt, đôi môi hồng nhạt cũng chu ra như mỏ gà con, long lanh, trông như một quả anh đào căng mọng.

Cậu cố ý quay mặt về phía Từ Cảnh Lê mà ngủ.

Từ Cảnh Lê cúi đầu, cây bút trong tay phải hắn ấn chặt trên giấy không nhúc nhích, mực từ ngòi bút loang ra.

Một phút sau, hắn gấp bài tiếng Anh lại, cầm một quyển sách khác trong tầm tay lên xem.

Dương Tây Thanh ngủ không sâu, bị một tiếng động va chạm trong trẻo đánh thức. Mơ màng mở mắt, cậu thấy trên bàn của Từ Cảnh Lê có thêm một mẩu giấy nhỏ gấp lại và vài viên kẹo.

Một nữ sinh mặc áo khoác xám nhạt ngồi ở bàn gần đó, mấy nữ sinh ngồi cạnh cô ấy đều né tránh ánh mắt khi liếc nhìn về phía này.

Chắc vừa nãy cô gái đó đã quá căng thẳng, đáng lẽ phải cẩn thận đặt kẹo lên bàn, nhưng lại không may làm rơi, khiến chúng vương vãi trên mặt bàn.

Cảnh tượng này quá quen thuộc, Dương Tây Thanh một tay chống cằm, nheo mắt nhìn hắn thong thả mở mẩu giấy, viết mấy chữ dưới dòng chữ thanh tú của nữ sinh, rồi gấp lại gọn gàng. Hắn nhặt mấy viên kẹo lên rồi đứng dậy.

Ánh mắt Dương Tây Thanh dính chặt trên lưng hắn, nhìn hắn đi tới chỗ nữ sinh, nhẹ nhàng đặt đồ vật xuống, rồi quay về chỗ ngồi.

Phía nữ sinh sột soạt một lúc, rồi nhanh chóng im lặng trở lại. Dương Tây Thanh cũng thu hồi tầm mắt, ngáp một cái rồi chậm rãi mở sách ra.

Nhưng cậu vẫn còn rất buồn ngủ.

Đầu cậu gật gà gật gù, suýt nữa thì đập vào bàn.

Dương Tây Thanh quyết định ra ngoài đi dạo một chút, giải tỏa cơn buồn ngủ. Cậu chỉ cầm điện thoại, còn lại tất cả đồ đạc đều đặt trên bàn.

Đi ngang qua bàn của nhóm nữ sinh kia, Dương Tây Thanh theo bản năng liếc nhìn họ, nhưng nhanh chóng dời mắt đi.

Từ Cảnh Lê lặng lẽ ngước mắt nhìn theo bóng lưng cậu, vừa vặn thấy trong số mấy nữ sinh đó, có một cô gái mặc áo khoác trắng bị những người khác đẩy ra ngoài. Cô gái áo trắng trông có vẻ ngượng ngùng và rụt rè, nhưng nhìn xung quanh, thấy bóng lưng Dương Tây Thanh sắp đi ra, cô vẫn rảo bước đuổi theo.

Mấy nữ sinh còn lại ghé đầu vào nói nhỏ, trên mặt ai cũng mỉm cười. Cô gái mặc áo khoác xám nhạt kia chú ý thấy ánh mắt của Từ Cảnh Lê, lập tức cúi đầu, rồi dùng khuỷu tay đẩy đẩy người bên cạnh. Cả nhóm nhanh chóng im lặng.

Từ Cảnh Lê rũ mắt xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play