Cánh cửa thang máy mở ra.

Dương Tây Thanh bước vào, theo sau là một nữ sinh khác cũng vội vã đi theo.

Cậu ấn thang máy, rồi quay sang hỏi cô gái: “Tầng mấy?”

Cô gái liếc nhìn tầng cậu vừa ấn, khẽ khàng đáp: “Tầng một luôn.”

Dương Tây Thanh gật đầu.

Cậu rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của nữ sinh tuy mờ mịt nhưng vẫn nhìn về phía mình, nhưng cậu giả vờ như không hay biết.

Ra khỏi thang máy, cô gái cuối cùng cũng không nhịn được gọi cậu lại.

Tầng một không có nhiều người, nhưng Dương Tây Thanh vẫn chỉ tay về phía một góc, ý bảo cả hai đi tới đó nói chuyện.

“Có chuyện gì không?”

“À…,” cô gái có chút do dự, rồi ấp úng, “Có thể hỏi như thế này hơi bất lịch sự, mong cậu đừng để tâm, tôi muốn hỏi là cậu với người bạn kia… là một đôi sao?”

Dương Tây Thanh khẽ nhíu mày, khó mà nhận ra. Cậu từng bị tiếp cận nhiều lần, nhưng câu hỏi thế này thì đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy.

Cậu lắc đầu, nói: “Không phải.”

Cô gái khẽ thở phào, cười ngượng nghịu: “Ngại quá, vì tôi thường xuyên thấy hai người ngồi cạnh nhau nên… Vậy, vậy tôi có thể xin thông tin liên lạc của cậu không? Chỉ là muốn làm quen thôi, nếu cậu không tiện cũng không sao!”

Dương Tây Thanh cười nhạt, khẽ nói: “Xin lỗi, không tiện lắm.”


Từ Cảnh Lê ngây người một lúc, sau khi nhận ra mình đã mất tập trung, hắn nhíu chặt mày, định thần lại thì chú ý tới cô gái mặc áo khoác trắng kia đã quay về chỗ.

Hắn đợi một lúc, nhưng Dương Tây Thanh không đi cùng với cô ấy.

Mày Từ Cảnh Lê đang nhíu chặt giờ giãn ra đôi chút.

Lúc Dương Tây Thanh trở lại, trên người cậu thoang thoảng mùi đào trắng. Từ Cảnh Lê ngửi thấy, theo bản năng nhìn về phía cậu.

Nhận thấy ánh mắt của hắn, Dương Tây Thanh khẽ mấp máy môi, như đang nhai gì đó. Cậu híp mắt cười, rồi lấy ra mấy viên kẹo trong túi, đặt lên bàn đẩy về phía hắn.

Ánh mắt Từ Cảnh Lê dừng lại trên mấy viên kẹo có vỏ rất quen thuộc, mày nhíu chặt lại.

Hắn trầm mặc một lát, xé một mảnh giấy ghi chú, viết vội vài chữ rồi đưa cho Dương Tây Thanh.

Trên đó viết: “Ai cho?”

Dương Tây Thanh chớp chớp mắt, ý cười càng không nhịn được, viết xuống giấy: “Tôi mua, ăn không?”

Từ Cảnh Lê dừng lại, viết xong rồi gần như là ném mảnh giấy ghi chú sang một bên, động tác hiếm khi thiếu vài phần điềm tĩnh.

Dương Tây Thanh cầm lên xem.

“Thư viện không được ăn uống.”

Dương Tây Thanh nằm rạp xuống bàn nín cười.


Mấy ngày nghỉ nhanh chóng trôi qua, Dương Tây Thanh không thể ngày nào cũng chạy đến thư viện để bắt người. Từ Cảnh Lê cũng thỉnh thoảng phải đến khu giảng đường đi học, chuyên ngành của hai người khác nhau, khu giảng đường cũng khác nhau nên thường không gặp mặt.

Để đề phòng tình huống lâu ngày không gặp mặt khiến Từ Cảnh Lê quên mất mình, Dương Tây Thanh ngoài giờ học ra thì sẽ ở lì trong phòng hoạt động của câu lạc bộ tiếng Anh, tiện thể từ miệng các học tỷ mà moi thông tin về hướng đi của học trưởng.

Học tỷ lười biếng nghiêng người trên sofa, ngậm ống hút hút trân châu trong ly trà sữa, “Chờ chút đi, Từ Cảnh Lê chắc sắp tan học rồi.”

Dương Tây Thanh có chút sầu não nhìn ly trà sữa trên tay cô. Cậu chỉ mang theo ba ly, hai ly ngọt và một ly chua.

Cậu nhớ học tỷ thích uống trà chanh, cố ý mua cho cô, ai ngờ cô vừa tới đã chọn ngay ly trà sữa trân châu.

Dương Tây Thanh hỏi khẽ: “Học tỷ, chị không phải không thích đồ ngọt sao?”

“Đúng vậy,” khóe miệng học tỷ nhai trân châu, đáp lại mơ hồ, “Thỉnh thoảng đổi khẩu vị.”

Dương Tây Thanh nhìn ly trà chanh còn sót lại trên bàn, rồi lại lắc lắc nửa ly sữa lài trong tay.

Thôi, lần sau lại mua cho học trưởng vậy.

Cậu uống một ngụm trà sữa, hỏi: “Học trưởng đã là năm ba rồi, sao vẫn còn nhiều khóa vậy ạ?”

Cô học tỷ cùng là sinh viên chuyên Anh và cùng khóa với Từ Cảnh Lê nghe vậy, khẽ thở dài, nắm chặt lấy Dương Tây Thanh rồi bắt đầu luyên thuyên than vãn.

Dương Tây Thanh bị bắt ngồi tại chỗ nghe cô tuôn trào sự phẫn nộ suốt hai mươi phút.

Mười câu nói có chín câu đều mang theo một chữ “thảm”.

Cuối cùng, học tỷ nhìn cậu sâu sắc nói: “Cậu học chuyên ngành Thiết kế phải không?”

Dương Tây Thanh mặt mang mỉm cười nhưng trán đổ mồ hôi, khó khăn đáp: “… Vâng.”

Trong mắt học tỷ phát ra ánh sáng xanh biếc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi có một người bạn học chuyên ngành Thiết kế, nghe nói cậu ấy giờ đã không, còn, khóa, nào ~”

Dương Tây Thanh duy trì nụ cười gượng gạo, nói: “Học tỷ, cái kia, tôi đi vệ sinh một lát…”

Học tỷ túm lấy cậu, cười lạnh một tiếng, “Chạy cái gì, ngồi xuống tâm sự, cậu với Từ Cảnh Lê tiến triển thế nào rồi?”

Lời này như sấm sét ngang trời, lưng Dương Tây Thanh cứng đờ.

Học tỷ ấn cậu quay lại ghế, rồi khóa cửa lại.

Cửa phòng hoạt động của câu lạc bộ tiếng Anh thường không khóa. Một khi khóa cửa, nó cho thấy bên trong đang nói chuyện phiếm một vài tin đồn lớn, nhưng Dương Tây Thanh không ngờ lần này nhân vật chính lại là cậu.

“Học tỷ, lẽ nào mọi người đều biết rồi ạ?”

“Bọn tôi cũng chỉ là đoán thôi, xem phản ứng của cậu, cậu thật sự đang theo đuổi Từ Cảnh Lê à?”

Dương Tây Thanh ho khan hai tiếng, “Đúng vậy.”

Học tỷ cười cợt, “Hèn chi, lúc trước cậu vào câu lạc bộ của bọn tôi cũng là vì hắn phải không?”

Khi câu lạc bộ tuyển thành viên mới, Dương Tây Thanh bị bạn cùng phòng lôi kéo đi tham gia “Trăm đoàn đại chiến”. Giữa vô vàn gian hàng của các câu lạc bộ, Dương Tây Thanh liếc mắt một cái đã thấy mẫu người lý tưởng của mình.

Trong đám đông, cậu ấy nổi bật hơn hẳn, mặc áo sơ mi trắng, trên ngực đeo thẻ công tác, đứng im lặng phía sau bàn trưng bày. Gương mặt nghiêng nghiêng hơi phồng lên, như đang ngậm gì đó trong miệng.

Dương Tây Thanh đến gần lén nhìn một cái, trên tay hắn cầm mấy viên kẹo.

“Này học đệ, có hứng thú vào câu lạc bộ tiếng Anh không?”

“Đăng ký có thể nhận quà tặng miễn phí đó nha ~”

Dương Tây Thanh quay đầu lại, vài cô học tỷ xinh đẹp vây quanh cậu, ánh mắt lấp lánh như nhìn thấy con mồi.

Cậu rút một tờ đơn đăng ký, nhìn lướt qua rồi cong mắt hỏi: “Quà tặng gì cũng được chứ?”

Các học tỷ nhao nhao gật đầu, ánh mắt đầy tha thiết.

Dương Tây Thanh cười rạng rỡ, ngón tay chỉ về một hướng, “Vậy tôi muốn hắn ——”

Các học tỷ nhìn theo ngón tay cậu, thấy được người được điểm danh, là vị chủ tịch câu lạc bộ đang nhàn rỗi ăn kẹo.

Các học tỷ: “…?!”

Dương Tây Thanh thấy người nọ nhìn chằm chằm mình, chậm rãi nói nốt câu còn lại: “—— viên kẹo trong tay.”


“Cộc cộc.”

Dương Tây Thanh và học tỷ cùng nhìn về phía cửa, rồi liếc nhau.

Học tỷ nháy mắt với cậu mấy cái, đẩy cậu một cái.

Dương Tây Thanh đi mở khóa, cánh cửa hơi mở, cậu đầu tiên nhìn thấy cổ áo của đối phương, rồi ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt rũ xuống của Từ Cảnh Lê.

“Học trưởng…”

Từ Cảnh Lê khẽ “Ừ” một tiếng. Hắn vừa định bước vào, lại chú ý thấy trong phòng còn có một người, bước chân khựng lại.

Bên trong, Chung Kỳ Nguyệt như không có chuyện gì mà nghiêng đầu sang một bên, như thể vừa mới thấy Từ Cảnh Lê, cười tủm tỉm vẫy tay chào hắn.

Trong phòng hoạt động chỉ có Dương Tây Thanh và cô, cửa lại còn bị khóa.

Từ Cảnh Lê hỏi với vẻ mặt không rõ: “Hai người đang làm gì?”

Ánh mắt hắn dừng lại trên người Dương Tây Thanh, cậu chớp chớp mắt, “Chỉ là trò chuyện thôi.”

Từ Cảnh Lê liếc nhìn người nào đó đang nằm dài trên sofa.

Chung Kỳ Nguyệt hút trà sữa, cười với vẻ mặt vô tội.

Từ Cảnh Lê cụp mắt, không nói gì, đi vào, duỗi tay lấy ly trà sữa trên bàn.

Không biết từ khi nào, Từ Cảnh Lê đã quen với việc sau giờ học lại đến phòng hoạt động ngồi một lúc, quen với việc vừa mở cửa đã thấy mặt Dương Tây Thanh, quen với việc cậu ấy líu lo nói chuyện như một chú chim nhỏ, cũng quen với việc cậu ấy lấy lòng.

Vì thế, hắn theo bản năng cảm thấy ly trà sữa trên bàn là Dương Tây Thanh để lại cho mình.

Dương Tây Thanh: “Khoan đã ——”

Cả phòng im lặng một cách kỳ lạ trong hai giây.

Từ Cảnh Lê đặt ly trà chanh lại vào túi hộp, cầm ba lô vừa đặt xuống treo lên vai, không có chút biểu cảm nào mà rời đi.

Hắn không thích ăn chua.

Chung Kỳ Nguyệt nằm dài trên sofa cười khoái chí, lấy điện thoại ra bắt đầu nhắn tin.

Dương Tây Thanh đuổi theo, “Học trưởng, trà chanh vốn là chuẩn bị cho học tỷ, nhưng ——”

Bước chân Từ Cảnh Lê không ngừng, “Không cần giải thích.”

Từ góc nhìn của Dương Tây Thanh, cằm hắn căng cứng, khóe miệng hơi trĩu xuống, biểu cảm đó giống như một món đồ chơi yêu thích bị người khác cướp mất.

Từ Cảnh Lê luôn không có nhiều biểu cảm, vì vậy một chút thay đổi trên gương mặt cũng trở nên đặc biệt sinh động, nhất là lúc hắn giận dỗi, Dương Tây Thanh chỉ cảm thấy hắn đáng yêu.

Nhưng đáng yêu thì đáng yêu, hắn mà giận lên, đặc biệt khó dỗ.

Dương Tây Thanh lòng ngứa ngáy không chịu nổi mà ấn nhẹ khóe miệng, miễn cưỡng nhịn cười, sau đó đuổi theo hai bước đi song song với hắn, tay hơi nhấc lên một chút, khẽ móc lấy ngón tay hắn.

Từ Cảnh Lê dừng bước, cúi đầu nhìn cậu.

Dương Tây Thanh ngẩng đầu, cong mắt, để lộ hai lúm đồng tiền nhỏ, “Học trưởng đừng giận, là lỗi của tôi, tôi mua cho học trưởng một ly trà sữa khác được không?”

Chiêu giả ngoan lấy lòng này cậu đã dùng rất nhiều lần, ít nhất mẹ của cậu luôn luôn sẽ mắc chiêu.

Ánh mắt Từ Cảnh Lê tối sầm, quay đầu đi, bước chân càng nhanh hơn.

Xem ra hắn không mắc mưu. Tay Dương Tây Thanh bị hất ra, tạm thời không có chiêu nào khác, đứng tại chỗ trừng bóng lưng hắn.

Sau đó, Dương Tây Thanh nhớ ra mình còn có tiết, lấy điện thoại ra xem giờ.

Cậu xoay bước, rẽ một vòng, vừa vội vàng đi học vừa suy nghĩ lúc này phải dỗ người ta như thế nào.


Từ Cảnh Lê thật sự rất khó dỗ.

Lần đầu tiên chọc Từ Cảnh Lê giận, là trong một lần họp mặt của câu lạc bộ tiếng Anh.

Không biết ai khởi đầu, mọi người đều uống say, chơi hết vòng game này đến vòng game khác.

Sau đó Dương Tây Thanh thật sự không uống nổi, trốn vào một góc. Chỗ đó tối, nhất thời không chú ý nên cậu đụng vào góc bàn, người xiêu xiêu vẹo vẹo, bẹp một cái ngồi lên người nào đó, trán va mạnh vào cằm hắn.

Lúc đó Dương Tây Thanh vẫn chưa say quá nặng, che trán ngẩng mắt lên, phát hiện mình một mông ngồi trên đùi người trong mộng.

Người trong mộng mặt vô biểu tình nhìn cậu, cằm đỏ ửng.

Dương Tây Thanh nhận thấy tay hắn động, vì thế nhanh tay lẹ mắt ôm lấy cổ Từ Cảnh Lê, mặc cho hắn giằng co thế nào cũng không cách nào kéo mình ra.

Giọng Từ Cảnh Lê nghe có chút thẹn quá hóa giận, khẽ mắng: “Đi xuống!”

Cả người Dương Tây Thanh nóng bừng, nhưng làn da cậu chạm vào lại rất lạnh, vì thế cậu trực tiếp dán sát vào, gương mặt nóng hổi vùi vào cổ hắn, hít một hơi thật sâu, ngửi thấy mùi hương trong trẻo trên người hắn.

Mùi nước xả vải.

Giọng Từ Cảnh Lê bắt đầu trở nên hung hăng, nghiến răng nghiến lợi nói bên tai cậu: “Dương Tây Thanh!”

Dương Tây Thanh “Ừm” một tiếng, dính lấy hắn, hơi ngẩng đầu, môi chạm vào vành tai Từ Cảnh Lê, khẽ nói: “Đừng động, họ sẽ thấy đấy.”

Thân thể Từ Cảnh Lê không tự chủ run lên một chút.

Dương Tây Thanh cảm thấy giờ phút này cậu chắc chắn giống như một tên biến thái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play