Từ Cảnh Lê biểu cảm mờ mịt, còn Dương Tây Thanh thì tủi thân ra mặt.
Cậu vội vã đi tìm áo khoác của mình, suýt nữa ngã khỏi đùi Từ Cảnh Lê. Được hắn ôm chặt lại sau, cậu bắt được thứ mình muốn. Cậu mở di động, vuốt một hồi lâu bức ảnh kia mới hiện ra, trừng mắt nhìn Từ Cảnh Lê, lớn tiếng nói: “Tôi không muốn làm tiểu tam!”
Từ Cảnh Lê bị cậu nói chấn động, nhìn bức ảnh, ánh mắt chợt lạnh băng: “Ai gửi cho em? Là Từ Trừng ư?”
Dương Tây Thanh nhíu mày: “Cậu chất vấn tôi à? Cậu chột dạ?”
Từ Cảnh Lê thở dài, nói: “… Tôi với hắn không phải loại quan hệ đó, hắn coi như là người thân của tôi.”
“Người thân? Kẻ lừa đảo, tôi nghe thấy hắn kêu cậu là bảo bối!”
Từ Cảnh Lê rất ít khi nào mà đầu óc lại trở nên ngớ ngẩn, chỉ có đối mặt với Dương Tây Thanh thì tình huống này liên tiếp xuất hiện. Hắn há miệng thở dốc, không kịp sắp xếp rõ ràng logic ngôn ngữ, nói: “Trong nhà hắn có rất nhiều trẻ con, cho nên hắn quen gọi như vậy, bất kể là ai, hắn đều sẽ xưng hô như thế…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play