Tần Thời Luật bị thất bại trong việc rủ Đường Dục uống rượu, hiếm khi anh được mở mang tầm nhìn về tính tình của Đường Dục.
Buổi tối, Tần Thời Luật một bên vất vả chịu thương chịu khó hầu hạ Đường Dục, một bên nói: “Mai anh phải đi công tác, em ở nhà nhớ ngoan ngoãn.”
Đường Dục máu chưa kịp chạy lên não, phản ứng chậm hơn so với ngày thường, một lúc sau cậu mới lẩm bẩm gật đầu: “Ừm, tôi sẽ ngoan.”
Nhìn dáng vẻ đỏ mặt thở dốc của cậu, trong lòng Tần Thời Luật ngứa ngáy, anh cắn lỗ tai cậu, rồi ngậm vành tai cậu nói: “Không cần đi gặp Tiêu Sí Hành.”
Tần Thời Luật không xác định được chuyện anh có nghe thấy đáp án mà anh muốn nghe hay không. Cứ cho là Đường Dục đồng ý với anh đi, thì cũng không ai có thể bảo đảm rằng điều cậu nói là thật, nhưng anh vẫn đưa ra yêu cầu như vậy, vẫn tham lam nói ra như vậy.
Ngón tay anh ấn xuống “đỉnh núi” của Đường Dục, từng chút từng chút một sờ soạng ngọn nguồn vui sướиɠ của cậu, làm cậu trầm luân. Tần Thời Luật nghĩ, nếu anh đem đến cho cậu đủ vui sướиɠ, cậu có thể từ chối tất cả những người khác giống như chuyện cậu từ chối 500 vạn của Lâm Nghi hay không.
Giọng Đường Dục mềm như bông, cậu túm lấy áo ngủ của Tần Thời Luật hừ hừ nói: “Được... Được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT