Chương 2
Phương Sở Ninh vừa mới vào phòng học không lâu thì Từ Mục Chu đã ôm sách bước vào.

Hai người họ cùng lớp. Nói chính xác hơn, họ đã học cùng nhau từ mẫu giáo, tiểu học, trung học và giờ là cấp ba. Mặc dù họ rất "có duyên", nhưng thực tế, họ đã học cùng lớp lâu như vậy mà hầu như chưa bao giờ nói chuyện với nhau.

Chỉ trừ hiện tại, vì thân phận Hội trưởng và Phó hội trưởng mà thỉnh thoảng họ không thể không trao đổi công việc.

Từ Mục Chu đối với mọi người đều ôn hòa, lịch sự, dễ gần, nhưng cứ đến chỗ Phương Sở Ninh thì cậu lại đặc biệt hờ hững, thậm chí là lạnh nhạt.

Từ rất lâu trước đây, Phương Sở Ninh đã nhận ra cậu ấy dường như không thích mình. Giờ đây, vì đã "cướp" mất vị trí hội trưởng vốn dĩ thuộc về cậu, cậu lại càng chán ghét cô hơn, thậm chí lười cả việc giả vờ, thường xuyên nhìn cô với vẻ mặt lạnh tanh.

Từ trước đến nay cô không phải là người lấy mặt nóng dán mông lạnh, dù họ là "thanh mai trúc mã", nhưng nếu cậu đã không thích cô, thì cô cũng chẳng cần phải chủ động tiếp cận cậu.

Phương Sở Ninh quật cường lấy sách vở ra khỏi ba lô, trên đó còn có tài liệu về buổi biểu diễn văn nghệ hai tháng nữa.

Cao Quỳnh ngồi bên cạnh cô đang hí hửng trêu đùa với một cậu bạn nam ngồi phía sau. Cậu bạn bị Cao Quỳnh trêu đến đỏ mặt, ánh mắt không ngừng lén lút liếc về phía cô.

Một tiết học trôi qua, Phương Sở Ninh đang cắm cúi làm bài tập về nhà thì cậu nam sinh bàn sau đột nhiên cầm sách đến, cậu khẽ cắn môi dưới, vẻ mặt ngượng ngùng, "Hội trưởng, bài này thầy vừa giảng em không hiểu, cậu có thể giảng lại cho em được không?"

Phương Sở Ninh đang bận rộn cũng bớt chút thời gian liếc mắt nhìn bài mà cậu ấy chỉ, "Bài này ban nãy thầy giảng hai lần rồi mà, cậu không nghe sao?"

Không biết vì xấu hổ hay vì lý do nào khác, mặt cậu nam sinh đỏ bừng bừng, mắt không dám đối diện với cô, giọng nói càng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, "Làm ơn cậu mà hội trưởng..."

Đôi khi Phương Sở Ninh không hiểu, rõ ràng trong lớp có một người đứng nhất toàn khối, họ không đi hỏi, lại cứ nhất quyết chạy đến hỏi cô - người chỉ miễn cưỡng lọt vào top 10.

Nhìn thế nào thì cậu phó hội trưởng kia trông cũng dễ nói chuyện hơn cô mà?

Liếc mắt nhìn sang dãy bàn khác, cậu phó hội trưởng đang quay người nói chuyện với một cậu bạn phía sau. Chẳng biết họ nói gì mà cậu ấy cười đến e thẹn, quyến rũ, chỉ nhìn qua là biết tính cách tốt đến nhường nào.

Phương Sở Ninh nghiêm túc suy nghĩ, cũng có thể vì cậu ấy quá đẹp trai, nên các bạn nam khác ít nhiều sẽ có cảm giác bài xích và ghen tị, do đó mới chọn cô.

Là một Hội trưởng Hội học sinh đủ tư cách, Phương Sở Ninh đương nhiên sẽ không từ chối một vấn đề nhỏ như vậy. Cô cầm lấy quyển sách của cậu nam sinh, kiên nhẫn giảng lại lần nữa. Cậu nam sinh cúi đầu lắng nghe chăm chú, khoảng cách giữa hai người gần đến mức có chút mập mờ.

Ở một góc khác của phòng học, thấy bạn thân đã lâu không phản ứng lại mình, Tần Thiệu Khanh không nhịn được giơ tay vẫy vẫy trước mặt Từ Mục Chu.

"Mục Chu?"

"Hửm?" Từ Mục Chu khẽ quay mắt nhìn cậu ấy.

Tần Thiệu Khanh phàn nàn: "Cậu đang nghĩ gì thế? Tớ nói chuyện mà cậu chẳng nghe lọt tai gì cả."

Từ Mục Chu khẽ cong môi cười, nói một cách ôn hòa: "Không có, tớ thấy cách nói của cậu ban nãy rất hay, tớ đồng ý với cậu."

"Đúng không đúng không! Đến cậu cũng thấy hay!" Cậu bạn vui vẻ cười rộ lên.

Từ Mục Chu chỉ cười chứ không nói, ngón tay trắng dài cầm bút, dùng sức gạch một đường không dài không ngắn trên sách, trông thật dữ tợn.

Giờ nghỉ trưa, Phương Sở Ninh thường ở lại phòng hội trưởng. Căn phòng này được thầy hiệu trưởng đặc biệt bố trí riêng cho cô, trang trí đều theo sở thích của cô, thoải mái và yên tĩnh.

Cao Quỳnh đang nằm dài trên sô pha, cầm điện thoại nhàm chán gõ gõ, "Cậu có chơi game không?"

Phương Sở Ninh đang xem tài liệu về buổi biểu diễn văn nghệ hai tháng nữa, không thèm để ý đến bạn.

Cao Quỳnh cúi sát lại, "Nghĩ ra lớp mình sẽ biểu diễn tiết mục gì chưa?"

"Chưa, chuyện này để lớp trưởng lo."

Phương Sở Ninh đặt tài liệu sang một bên, tay vắt ra sau dựa vào sô pha một cách thư thái, liếc mắt nhìn thời tiết bên ngoài, "Sắp mưa rồi thì phải?"

"Ừm, có vẻ thế. Hay lát nữa chúng ta đi đánh tennis đi?"

Phương Sở Ninh tặng cho bạn một ánh mắt khinh thường, "Đánh với cậu chẳng có chút áp lực nào."

Cao Quỳnh không hề để tâm.

"Cần gì phải áp lực. Chơi thể thao là để giải tỏa mà."

Nói cũng có lý. Phương Sở Ninh ra vẻ trầm tư, đêm qua cô nàng này hại mình thảm quá, không đòi lại thì tối nay về ngủ không yên.

"Được thôi, vậy đánh đi."

Chơi cùng còn có vài nữ sinh khác. Họ là những cô gái luôn thích vây quanh và lấy lòng Cao Quỳnh. Dù sao thì trong trường, sau Phương gia là Cao gia, mà Phương Sở Ninh lại không thích có một đám người đi theo mình, nên họ tự nhiên lấy lòng Cao Quỳnh, người cũng có tiếng nói trong trường và lại có quan hệ thân thiết với Phương Sở Ninh.

Thay bộ đồ thể thao, Phương Sở Ninh vung vẩy vợt tennis, liếc nhìn người đang tiến lại gần mình, "Có chuyện gì không?"

Cô nhận ra cô nữ sinh với vẻ mặt bối rối trước mặt. Con gái út nhà họ Chu, hình như tên là Chu Hỉ Hỉ, cái tên này cũng vui vẻ giống người, khuôn mặt bầu bĩnh hồng hào, thân hình mập mạp khiến bộ đồ thể thao căng đến biến dạng.

Chu Hỉ Hỉ mặt đỏ bừng, trong lòng không muốn nhưng vẫn phải nói: "Tớ, tớ có thể tham gia được không?"

Ý là muốn tham gia trận đấu tennis.

Chưa kịp đợi Phương Sở Ninh nói gì, mấy nữ sinh vây quanh cô đã ha ha cười nhạo, "Heo Hỉ Hỉ cậu không đùa đấy chứ? Với đống thịt của cậu, đi nhanh thôi cũng thở dốc rồi, còn đòi học người ta đánh tennis."

Cao Quỳnh trong tay cũng cầm vợt tennis, một tay khoác lên cổ Phương Sở Ninh, liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, bĩu môi nói: "Cậu chắc chứ?"

Những tiếng cười nhạo khiến Chu Hỉ Hỉ không biết giấu mặt vào đâu, cô hận không thể chui xuống khe đất, đồng thời trong lòng dâng lên một luồng oán giận bất bình.

Nếu không phải trong nhà ép quá, bắt cô phải kết thân với Phương Sở Ninh, thì cô cần gì phải tự chuốc lấy nhục nhã trước mặt những người này.

Một đám nữ sinh đầy sức sống của tuổi trẻ, với vóc dáng cao gầy và đường cong quyến rũ, càng làm Chu Hỉ Hỉ thêm mập mạp và xấu xí. Cảm giác tự ti cuộn trào, cô cúi đầu, mặt mày khó coi.

"Muốn đánh thì đánh thôi."

Giọng nói lười biếng, dễ nghe và từ tính của Phương Sở Ninh cất lên. Tiếng cười nhạo xung quanh lập tức im bặt. Chu Hỉ Hỉ lén lút ngẩng đầu. Cô gái đứng trước mặt cô tựa như ánh trăng ban đêm, tùy ý mà chói lóa. Xung quanh cô ấy luôn có người đi theo, tất cả mọi người đều vây quanh cô, cứ như thể cô chính là trung tâm của thế giới.

Chu Hỉ Hỉ vừa ngưỡng mộ vừa có chút ghen tị. Ước gì mình cũng là con gái nhà họ Phương thì tốt biết mấy.

Việc Chu Hỉ Hỉ có đánh hay không, Phương Sở Ninh cũng không bận tâm. Dù sao, mục đích hôm nay của cô là đánh bại Cao Quỳnh, khiến cô ấy phải hát "Chinh phục".

Bên ngoài sân tennis đã có không ít người đứng xem, đều là các bạn nam đến cổ vũ khi nghe tin các cô gái đánh tennis. Vừa ra sân, đã có người bắt đầu hô hào.

Không ngừng vang lên những tiếng:

"Hội trưởng cố lên!!"

Hay là:

"Hội trưởng, tớ thích cậu!"

Cũng có những người da mặt mỏng hơn, giả vờ vô tình:

"Chị Cao cố lên!... Hội trưởng cũng cố lên!"

Từ "cũng" đó đã thành công thu hút sự chú ý của Phương Sở Ninh. Cô ngước mắt nhìn lại. Cậu nam sinh đứng trước đám đông, ngũ quan tuấn tú, làn da trắng trẻo, thuộc kiểu đẹp trai, ngây thơ. Khi cô nhìn sang, cậu ấy lúng túng quay đi, vành tai ửng đỏ.

Tình huống này Phương Sở Ninh đã gặp quá nhiều, cô không để tâm mà lướt qua. Ánh mắt lướt qua, cô chợt bắt gặp một bóng dáng quen thuộc, cô hơi ngỡ ngàng, Từ Mục Chu vậy mà cũng đến đây xem mọi người chơi bóng.

Cô cứ nghĩ cậu ấy chỉ có sách vở trong mắt thôi.

Cậu thiếu niên với vẻ ngoài tú mỹ không hề chú ý đến cô, mà lướt qua cô, bình tĩnh nhìn về phía sau lưng cô. Phương Sở Ninh quay đầu lại theo ánh mắt cậu ấy, phía sau là vài cô gái đang cười nói không ngừng. Trong đó, nổi bật nhất là một nữ sinh với ngũ quan sắc sảo mang nét phương Tây, khuôn mặt rạng rỡ, tiếng cười sảng khoái, là mẫu người mà đa số nam sinh đều thích.

Phương Sở Ninh lại liếc nhìn về phía cậu thiếu niên. Hóa ra cậu ấy cũng thích mẫu người này, một người tứ chi phát triển, học hành còn không giỏi bằng cô.

Chậc, có vẻ ánh mắt của họ cũng giống nhau.

Đánh tennis vốn là một môn thể thao để rèn luyện sức khỏe, bình thường Phương Sở Ninh không quá coi trọng thắng thua, nhưng hôm nay, cô cảm thấy toàn thân mình đều nóng lên, sự hưng phấn khiến cô không chút nương tay. Mỗi khi ghi điểm, trên sân bóng lại vang lên tiếng reo hò cuồng nhiệt.

Mái tóc đuôi ngựa phía sau vung lên theo động tác của cô, tạo thành một đường cong duyên dáng. Mồ hôi chảy từ thái dương xuống, qua gò má ửng hồng vì vận động, đến cằm rồi ẩn vào trong áo thể thao nơi xương quai xanh.

Kết thúc trận đấu, cô gái hơi thở dốc, vài sợi tóc ướt mồ hôi dính vào má. Đôi chân thon dài, thẳng tắp như đũa dưới chiếc quần đùi thể thao. Chiếc áo mỏng ướt đẫm mồ hôi dính vào vòng eo mảnh mai, những đường cong quyến rũ khiến các nam sinh tại đó đỏ mặt.

Phương Sở Ninh không chú ý đến những điều đó. Cô đi đến, một tay chống lên lưới, liếc nhìn Cao Quỳnh đang mệt nhoài ngồi dưới đất, đắc ý nói: "Có phục chưa?"

Cao Quỳnh trợn mắt, vừa nói vừa thở hổn hển, "Cậu, hôm nay cậu mạnh quá, cứ như là tiêm thuốc kích thích ấy!"

"Vì tớ thấy ghét cậu thôi." Phương Sở Ninh ngước cằm, "Nhớ tối nay tắm rửa sạch sẽ chờ tớ trên giường đấy."

Cao Quỳnh giơ ngón giữa với cô.

Sau một trận đấu nghiền ép đơn phương, Phương Sở Ninh cuối cùng cũng thấy thoải mái hơn. Cô lau mồ hôi nhớp nháp trên cổ, đang định rời đi thì tinh mắt thấy một bóng người đang chạy chậm lại.

"Hội trưởng, cậu uống chút nước đi." Cậu nam sinh mặt ửng đỏ, ánh mắt nhìn cô sáng rực như lửa.

Khi cậu ấy đứng trước mặt, Phương Sở Ninh mới nhận ra, đây chẳng phải là cậu bạn bàn sau sao.

Phương Sở Ninh đang định từ chối, nhưng lại nghe cậu ấy nói: "Cậu vừa vận động xong không nên uống nước lạnh, đây là nước ấm, tốt cho cơ thể hơn."

Có vô số nam sinh đưa nước cho cô, nhưng một người tinh tế như vậy thì hiếm thấy. Phương Sở Ninh có chút cảm động, nhận lấy ly nước uống một ngụm, bên trong quả nhiên là nước ấm, còn có chút vị mặn.

"Tớ cho thêm chút muối vào, cậu vừa ra nhiều mồ hôi, uống nước muối loãng có thể bổ sung nước."

Đúng là người tốt mà! Phương Sở Ninh thầm cảm thán.

Cậu nam sinh lại đưa cả hai tay ra một chiếc khăn lông đã được gấp gọn gàng, cười ngọt ngào, "Lau mồ hôi đi."

"Cảm ơn nhé."

Nhận lấy chiếc khăn, Phương Sở Ninh kín đáo đánh giá cậu ấy. Cậu nam sinh ngồi bàn sau cô gần nửa học kỳ mà đến giờ cô vẫn chưa biết tên. Hỏi thẳng thì có vẻ không hay, để hôm nào xem sổ điểm danh vậy.

Gần đến giờ tan học, trời quả nhiên mưa.

Chương 3
Ngoài phòng học, mưa như trút nước. Mặc dù vậy, chuông tan học vừa reo, trong lớp cũng chẳng còn mấy ai, đa số đều đã có xe riêng đến đón.

Phương Sở Ninh vẫn ngồi trên ghế làm bài tập. Tiếng ồn ào lúc tan học hoàn toàn không ảnh hưởng đến cô. Cao Quỳnh nhanh nhẹn nhét sách vào cặp, "Cậu vẫn viết à? Đừng viết nữa, về nhà viết sau cũng được."

Phương Sở Ninh có một thói quen, là một khi đã bắt đầu một bài toán thì phải làm xong mới thôi. Cô ậm ừ đáp, vẫn cúi đầu giải đề.

Cao Quỳnh, "Tớ lát nữa có hẹn, nên không đợi cậu đâu."

Nói xong, cô ấy vắt cặp lên vai, ngân nga đi ra khỏi phòng học.

Trong lớp hoàn toàn yên tĩnh. Thỉnh thoảng cũng có tiếng sách vở gấp lại rồi dần mờ đi của vài người.

Khi Phương Sở Ninh viết xong, trong lớp chỉ còn lại một mình cô. Cô cất sách, khoác cặp lên vai và đi xuống lầu. Cô cứ tưởng giờ này mọi người đã về hết, không ngờ đi đến tầng một lại thoáng thấy một bóng người.

Dáng người cậu thiếu niên tinh tế. Cậu khẽ cúi đầu, vài sợi tóc mái lòa xòa bị gió nhẹ thổi bay. Ánh mắt thanh tú, ấm áp ẩn sau cặp kính gọng vàng, bàn tay trắng muốt, không chút tì vết đang lật một quyển sách, trông có vẻ say sưa đến mức không phát hiện có người đến gần từ phía sau.

Phương Sở Ninh từ từ đi tới. Nghĩ một lát, cô đổi hướng, dừng lại cách cậu ấy khoảng 5 mét về phía bên trái.

Cô lấy ô ra khỏi cặp, động tác chậm rãi để ngấm ngầm đánh giá người ở phía xa. Cậu ấy trông có vẻ không mang ô, đang đợi mưa tạnh. Động tác lấy ô của cô càng chậm lại. Phương Sở Ninh nhìn ra ngoài, mưa dữ dội thế này, chẳng biết khi nào mới tạnh.

Ánh mắt cô lại lơ đãng bay về phía cậu thiếu niên, vừa vặn chạm phải ánh mắt màu hổ phách nhạt của cậu. Đôi mắt cậu ấy thật sự rất đẹp, là kiểu mắt đào hoa câu hồn người. Chỉ cần khẽ liếc nhìn bạn một cái cũng có cảm giác như đang "thả thính".

Hai người đối diện nhau chưa đầy hai giây, cậu thiếu niên đã dời mắt đi trước. Cậu gập sách lại, ôm vào lòng, ngước mắt nhìn về tấm màn mưa bên ngoài.

Lúc này mà đi thẳng có vẻ không phải đạo. Cân nhắc một lúc, Phương Sở Ninh thử hỏi: "Có ai đến đón cậu không?"

Ba mẹ của Từ Mục Chu làm kinh doanh ở nước ngoài, mặc dù cùng lớp nhiều năm, nhưng Phương Sở Ninh cũng chỉ gặp họ một, hai lần. Mọi hoạt động của phụ huynh trong lớp đều do dì của Từ Mục Chu thay mặt, và cậu ấy luôn có xe riêng đưa đón.

Hàng mi dài của thiếu niên khẽ rũ xuống, đôi môi màu hồng phấn mím lại rồi khẽ mở, "Dì Canh có việc nên hôm nay không đến được."

Dì Canh chắc là tài xế của cậu.

Phương Sở Ninh nhìn ra ngoài, "Mưa thế này có lẽ sẽ không tạnh sớm đâu. Cậu mà đợi ở đây thì chắc phải đến tối mất."

Bàn tay ôm sách của cậu thiếu niên siết chặt lại. Cậu cúi đầu, khẽ mím môi không nói gì. Nửa khuôn mặt nghiêng nghiêng mang vẻ tú khí, yếu ớt và bất lực, khiến người ta muốn che chở.

Phương Sở Ninh lại càng không yên lòng bỏ đi một mình. Đồng thời, cô cũng thấy hơi kỳ lạ. Mối quan hệ của cậu ấy trong lớp không hề tệ, tùy tiện tìm một người tiện đường đưa về không phải là việc khó gì.

"Tình bạn plastic" này!

"Thế thì... hay là để tớ tiện đường đưa cậu về nhé. Dù sao nhà cậu với nhà tớ cũng cùng một hướng mà."

Phương Sở Ninh nhớ cậu ấy sống trong một chung cư cao cấp ở khu phía Nam.

Cậu ấy vẫn im lặng không đáp lời. Đúng lúc Phương Sở Ninh tưởng cậu sẽ từ chối thì cậu thiếu niên bất ngờ khẽ gật đầu, như thể đã trải qua một cuộc đấu tranh tư tưởng dữ dội mới miễn cưỡng đồng ý.

Đôi khi Phương Sở Ninh rất tò mò. Tại sao cậu ấy lại ghét cô đến vậy, trong khi với người khác thì lại luôn ôn hòa, lễ độ? Cô nhớ hình như mình chưa từng làm điều gì có lỗi với cậu ấy.

Chiếc ô chỉ đủ cho một người, hai người cùng đi thì có hơi chật. Hơn nữa, họ còn vô thức giữ một khoảng cách chừng một gang tay, phần vai ngoài ít nhiều sẽ bị ướt.

Theo nguyên tắc một người ướt còn hơn hai người ướt, Phương Sở Ninh lén lút dịch chiếc ô về phía mình. Cô lén liếc nhìn người bên cạnh, khuôn mặt cậu nam sinh trắng trẻo, thân hình gầy gò, yếu ớt như thể gió thổi qua cũng có thể đổ.

Cuối cùng, dưới áp lực của lương tâm, cô lại dịch chiếc ô về phía cậu ấy.

Suốt cả đoạn đường, hai người không nói một lời nào. Trước đây Phương Sở Ninh chưa từng nhận ra, hóa ra khu lớp học cách cổng trường lại xa đến thế! Mỗi bước đi đều cảm giác như phải mất cả một thế kỷ.

Đúng lúc cô đang cảm thấy khó chịu trong lòng, có lẽ vì mặt đất quá trơn trượt, cậu thiếu niên đột nhiên biểu diễn một cú vấp ngã ngay trước mặt cô. Thân hình yếu ớt đổ về phía trước. Cô hoảng hốt, theo bản năng vươn tay túm chặt lấy cánh tay cậu. Có lẽ vì quá vội vàng nên cô không kiểm soát được lực, người đang ngã về phía trước bỗng nhiên đâm thẳng vào lòng cô.

Sự việc xảy ra đột ngột, chỉ trong vài giây. Nếu không biết người trong lòng là Từ Mục Chu, Phương Sở Ninh đã nghĩ cậu ấy cố ý.

Một tay cô nắm chặt chiếc ô, tay còn lại vẫn giữ lấy cánh tay cậu. Từ góc độ này, chỉ cần cúi đầu một chút, cô có thể thấy vòng eo cậu ấy thon và cặp mông quyến rũ đến nhường nào.

Phương Sở Ninh nuốt nước bọt, vội vàng chỉnh lại ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, ra vẻ một "ngụy quân tử" chính trực.

Người trong lòng cô nhanh chóng rời đi. Cậu đứng dưới ô, ánh mắt oán trách nhìn cô một lúc lâu rồi mới quay mặt đi. Biểu cảm đó như thể đang tố cáo cô cố ý vấp ngã cậu, rồi cố ý dùng sức túm lấy cậu, và cố ý để cậu ngã vào lòng cô.

Phương Sở Ninh trầm ngâm, cảm thấy mình cần phải biện minh một chút, "Tớ không cố ý, tớ không làm gì cả, cậu hiểu lầm rồi."

Lời giải thích nhợt nhạt không có chút thuyết phục nào.

Từ Mục Chu mím môi, một lúc lâu sau mới khẽ nói: "Đi thôi."

"Ừm."

Hai người tiếp tục đi về phía cổng trường. Trên đường, cậu nam sinh còn cố ý giữ khoảng cách chừng một bàn tay, thậm chí không bận tâm đến việc vai bị mưa làm ướt.

Ngoài cổng trường, tài xế đã cầm ô đợi sẵn bên cạnh xe. Thấy tiểu thư nhà mình, ông vội tiến lên, "Đại tiểu thư, mưa lớn quá, mau lên xe đi!"

Phương Sở Ninh gật đầu, quay sang nói với người bên cạnh: "Tớ đưa cậu về."

"Không cần." Cậu thiếu niên trả lời, rồi dường như nhận ra phản ứng của mình quá mạnh, cậu khẽ cắn môi dưới, giữa hai hàng lông mày toát lên vẻ lạnh lùng nhạt nhẽo, "Cậu có thể cho tớ mượn ô không?"

"Cậu muốn tự về sao?"

"Ừm."

Người ta không muốn thì Phương Sở Ninh cũng không thể ép buộc. Cô hào phóng đưa ô cho cậu, còn bản thân thì đi chung ô với tài xế, "Của cậu đấy, không cần trả lại."

Từ Mục Chu không nói gì, nhận lấy chiếc ô rồi lịch sự khẽ nói lời cảm ơn, không chút luyến tiếc quay người rời đi.

Người tài xế nhìn thấy cảnh đó, vẻ mặt đầy thú vị, "Đây là bạn trai của Đại tiểu thư à?"

Phương Sở Ninh quay đầu lại, "Ông thấy cậu ta giống bạn trai tôi sao?"

Nhìn dáng vẻ của Từ Mục Chu, như thể muốn cách xa cô hàng vạn dặm, thì làm sao giống bạn trai cô được?

"Tôi thấy giống mà. Yêu sớm cũng tốt, tốt nhất là yêu nhiều người vào, có thể tích lũy thêm nhiều kinh nghiệm, sau này sẽ không bị thiệt thòi."

Những lời nói nghe có vẻ "đểu cáng" này lại khiến Phương Sở Ninh cảm thấy có vài phần đạo lý.

"Dì Lưu, lát nữa dì cứ đưa tôi đến khu phố Tây rồi về trước, nói với ba là tôi sẽ về muộn."

"Vâng, được ạ."

Cho đến khi chiếc siêu xe đi khuất, Từ Mục Chu mới bước ra từ góc khuất. Cậu lặng lẽ nhìn về hướng chiếc xe vừa đi, tay nắm chiếc ô càng chặt hơn.

Khi đến khu phố Tây, mưa đã tạnh hẳn. Ở đây có một con phố ẩm thực, Phương Sở Ninh đặc biệt thèm một quán lẩu Oden nhỏ. Hầu như cứ hai ngày cô lại đến một lần.

Quầy hàng là một chiếc xe di động, có bạt che mưa. Phương Sở Ninh không để tâm đến những chiếc ghế dính nước mưa, cô dùng khăn giấy lau qua rồi ngồi xuống, "Bác chủ quán, cháu muốn một xiên củ cải, hai xiên chả cá, một xiên viên cá, một cái bánh bao nhân hải sản, hai xiên Oden và một xiên xúc xích giòn. Và cho cháu thêm thật nhiều ớt cay biến thái."

Chủ quán là một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, mặt tròn, cười lên thì không thấy mắt đâu. Hôm nay mưa nên việc kinh doanh không mấy tốt, thấy có khách đến, bà lập tức phấn chấn, giọng nói vang dội: "Được rồi!"

Đồ ăn vừa được mang ra, Phương Sở Ninh cắm cúi ăn lấy ăn để. Vị cay nồng kích thích đầu lưỡi, khiến trán cô lấm tấm mồ hôi. Càng ăn, cô càng cảm thấy sảng khoái.

Quán hình như lại có thêm người nữa, Phương Sở Ninh không ngẩng đầu, vẫn tập trung ăn.

"Chủ quán, cho cháu ba xiên viên cá và hai xiên xúc xích giòn." Một giọng nói trong trẻo, thuần khiết đầy sức sống của tuổi trẻ vang lên.

Chủ quán đáp lời, nhanh chóng bày các xiên ra trước mặt cậu.

Đúng lúc Phương Sở Ninh vẫn còn thòm thèm định lấy thêm mấy xiên nữa, cậu nam sinh đột nhiên "a" một tiếng, ngay sau đó, ống tay áo của cô bị bẩn bởi vết trà sữa.

"Xin lỗi, xin lỗi cậu! Tớ lỡ tay..."

Cậu nam sinh cuống quýt xin lỗi, lấy khăn giấy định giúp cô lau.

Phương Sở Ninh né tránh, vẻ mặt kỳ lạ đánh giá khoảng cách giữa hai người. Cách một vị trí mà vẫn có thể làm đổ trà sữa lên người cô, đúng là tốn công thật.

"Thật xin lỗi..."

Cậu nam sinh vẫn xin lỗi, khuôn mặt bầu bĩnh với đôi mắt hạnh trông yếu đuối và đáng thương. Dáng vẻ đó khiến cậu trông như nạn nhân, nói thêm hai câu có thể sẽ khóc.

"Không sao." Phương Sở Ninh không muốn làm to chuyện, định tiếp tục ăn. Nhưng cậu nam sinh vẫn không buông tha.

"Là tớ lỡ tay làm bẩn áo cậu trước, hay là, hay là chiếc áo này bao nhiêu tiền, để tớ đền cho cậu..."

Nói thật, Phương Sở Ninh không thích người khác lải nhải bên tai mình khi đang ăn. Vị ngon cũng tan biến. Cô đột nhiên vươn tay về phía cậu ta, "Được, vậy cậu đền đi. Bộ đồng phục này của tớ được đặt riêng, tổng cộng 3 vạn tệ. Cậu muốn trả bằng tiền mặt hay chuyển khoản?"

Một bộ đồng phục mà tận 3 vạn tệ, ngay cả chủ quán cũng ngây người ra, huống chi là cậu nam sinh đang mặt đỏ tía tai.

Cậu ta không ngờ cô lại thật sự bắt cậu đền, và cũng không ngờ lại đắt đến vậy. Cậu ta cắn môi, hốc mắt ửng đỏ, "Tớ... tớ không có nhiều tiền như vậy..."

Bên ngoài trời đã tạnh mưa, khu chợ đêm càng lúc càng đông. Không ít người hiếu kỳ vây lại xem. Khi thấy vẻ ngoài đáng yêu của cậu nam sinh và dáng vẻ như đang bị bắt nạt, họ lập tức đứng ra "bênh vực kẻ yếu".

"Cô là phụ nữ mà sao không biết xấu hổ, lại đi bắt nạt một cậu con trai thế này, không thấy mất mặt à!"

"Trông thì tử tế đấy, nhưng lại làm mấy chuyện mất mặt thế này!"

"Theo tôi, người càng xinh đẹp thì trong lòng càng bất bình thường. Thế nên tôi thường khuyên các cậu con trai trẻ tuổi, đừng chỉ nhìn mặt mà bắt hình dong, hãy tìm một cô gái mạnh mẽ. Mấy người chỉ có khuôn mặt xinh đẹp thì được tích sự gì!"

Trong đám đông, có vài người là học sinh của trường gần đó. Họ nhìn vào dòng chữ "Tân Tinh" thêu trên ngực áo đồng phục của Phương Sở Ninh, không khỏi càng tò mò nhìn chằm chằm vào mặt cô.

Xinh đẹp và giàu có như vậy, tâm lý có bình thường hay không đã là chuyện phụ.

Phương Sở Ninh nhìn vẻ mặt chua ngoa của người phụ nữ kia, "Cô ơi, nói chuyện thì nói chuyện, có thể kiểm soát cái miệng đầy nước bọt của cô không, bốc mùi quá."

Người phụ nữ đó trông chỉ khoảng 25 tuổi, dù trông có vẻ chững chạc hơn tuổi, nhưng khi bị gọi là "cô" và bị chê miệng hôi, bà ta tức giận "hừ" một tiếng, "Làm bộ làm tịch cái gì!"

"Cái đó..." Cậu nam sinh ngắt lời người phụ nữ đang định mắng chửi, giải thích, "Là tớ làm bẩn áo của cậu ấy trước, cậu ấy không có bắt nạt tớ."

Nói xong, cậu không để ý đến khuôn mặt bối rối của người phụ nữ, đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm cô gái nổi bật trước mặt, "Hay là tớ giặt sạch cho cậu được không?"

Phương Sở Ninh vốn không định truy cứu, cô xua tay ý bảo không cần, móc từ túi ra 100 tệ tiền giấy mới tinh đưa cho chủ quán rồi đứng dậy đi ra.

"Này, em gái ơi, bác chưa trả tiền thừa cho cháu!" Chủ quán gọi với theo.

"Nhớ nhé, lần sau cháu lại đến ăn tiếp."

Những người vây xem thấy không có gì để hóng nữa thì cũng giải tán. Cậu nam sinh nhanh chóng chặn cô lại, khuôn mặt bầu bĩnh tỏ vẻ quật cường, "Nếu cậu cứ thế đi, tớ sẽ áy náy lắm. Tớ sẽ gom đủ tiền để trả cậu!"

Chưa từng thấy ai tích cực đền tiền như vậy. Phương Sở Ninh suýt nữa đã bị sự chấp nhất của cậu ấy làm cho cảm động, "Vậy khi nào cậu gom đủ thì đến tìm tớ."

Chương 4
Ra khỏi khu chợ đêm, Phương Sở Ninh bắt taxi về nhà. Trời đã tối hẳn. Cô ngồi ở ghế sau cúi đầu chơi điện thoại, đi ngang qua một khu chung cư, theo bản năng ngẩng đầu liếc nhìn những tòa nhà cao tầng.

Đây là khu chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố. Giá nhà đất ở đây vốn đã cao, người có thể mua một căn hộ ở đây về cơ bản đều là những người giàu có.

Phương Sở Ninh chỉ lướt qua rồi lại tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại.

Cùng lúc đó, trong một căn hộ cao cấp, cửa sổ kính sát trần thay thế một mặt tường, có thể nhìn rõ cảnh đêm rực rỡ bên ngoài. Những chiếc xe cộ qua lại trở nên nhỏ bé, giống như những vì sao trên bầu trời.

Vài tia ánh trăng màu bạc xuyên qua cửa sổ kính, khẽ chiếu sáng một góc cuối giường. Trên chiếc giường lớn, có thể thấy rõ dáng người tinh tế và hoàn hảo của một thiếu niên. Cậu ấy nằm thẳng trên chiếc giường trắng tinh, mỏng manh như một nàng tiên cá vừa có được đôi chân.

Đôi mắt đẹp của thiếu niên nhắm nghiền. Khuôn mặt trắng trẻo ửng hồng. Cậu không biết đang tưởng tượng điều gì, trong lòng ôm chặt một chiếc áo sơ mi nhàu nát.

Sau đó, cậu thiếu niên xoay người nằm nghiêng, bình tĩnh lại. Đôi mắt đào hoa hé mở, vẫn còn vương chút mơ màng, mê ly. Sau vài phút, cậu đột nhiên vùi mặt vào chiếc áo sơ mi dường như vẫn còn vương vấn hơi thở của cô gái, say mê cọ cọ.

...

Ngày hôm sau, khi đến trường, Phương Sở Ninh phát hiện cậu học sinh ngoan ngoãn, chăm học Từ Mục Chu, người luôn đi học đúng giờ, vậy mà lại vắng mặt. Ban đầu, cô không để ý lắm, cho đến khi thầy giáo điểm danh và hy vọng cô đại diện cả lớp đến thăm Từ Mục Chu, cô mới biết cậu ấy bị ốm.

Lúc đầu, cô từ chối, "Thưa thầy, em nghĩ Từ Mục Chu nhìn thấy em có lẽ sẽ ốm nặng hơn ạ."

Thầy giáo cười hiền hậu hơn cả ông nội cô, "Sao lại thế được? Em là Hội trưởng Hội học sinh, em đi thì còn gì tốt hơn. Hơn nữa thầy nghe nói em và Từ Mục Chu biết nhau từ khi còn mặc quần thủng đít, thân thiết như vậy rồi, đừng từ chối nữa."

"Quần thủng đít" cái gì chứ, lúc học mẫu giáo cô còn quấn tã cơ mà. Hơn nữa, quen biết thì có nghĩa là thân thiết sao? Mối quan hệ giữa cô và Từ Mục Chu cứng nhắc như gỗ mục.

Cuối cùng, trước sự thuyết phục tận tình của thầy giáo, cô vẫn đồng ý, và trên đường đi còn tiện thể mua hai túi thuốc lớn.

Dù sao cũng là lần đầu đến thăm nhà người ta, không thể tay không được.

Vừa đến cổng chung cư, cô đã bị bảo vệ chặn lại. May mắn là cô mặc đồng phục, trông có vẻ đáng tin, bảo vệ không đuổi cô đi mà hỏi ý kiến Từ Mục Chu ở tầng 18 trước.

Sau khi được cho phép, họ mới cho cô vào.

Ngồi thang máy lên tầng 18. Tầng này chỉ có một căn hộ duy nhất của cậu ấy. Phương Sở Ninh đứng ngoài cửa, cố gắng chừa ra một tay để bấm chuông.

Sau khoảng một phút, cánh cửa mới được mở ra từ bên trong. Cậu thiếu niên mặc đồ thể thao đứng ở cửa, hàng mi rậm rũ xuống, khẽ liếc nhìn những món đồ cô đang cầm, "Vào đi."

Phương Sở Ninh vốn chỉ định hỏi thăm tình hình, đưa thuốc rồi đi ngay. Cô không ngờ cậu ấy lại chủ động mời mình vào nhà ngồi.

Trong sự "được sủng ái mà lo sợ", cô từ từ bước vào. Vị trí của chung cư này vốn dĩ đã đẹp, tầng của cậu ấy lại càng tốt. Ánh nắng từ cửa sổ kính sát trần chiếu vào, làm căn hộ bừng sáng. Thiết kế rộng mở, thoải mái khiến cô thấy thích thú.

Từ Mục Chu quay đầu lại liếc nhìn cô, rồi đi về phía quầy bar, "Cậu muốn uống gì?"

Phương Sở Ninh ngồi xuống chiếc sô pha mềm mại, đặt hai túi thuốc lên bàn trà trong suốt, tùy tiện nhìn quanh, "Nước chanh là được."

Đây là kiểu thiết kế căn hộ độc thân. Trừ phòng vệ sinh bị ngăn cách, mọi thứ khác đều có thể nhìn thấy. Sau lưng chiếc sô pha là một giá sách nối liền với trần nhà, đóng vai trò như một bức tường ảo. Phía sau giá sách là thiết kế phòng ngủ. Cô vô tình liếc nhìn, không gian gần như lớn hơn cả phòng khách này.

Bên cạnh giá sách còn có một chiếc thang điều khiển từ xa, tiện lợi cho việc lấy sách. Quả nhiên thế giới của "học bá" không giống nhau, trong đầu họ chỉ có sách và sách.

Giữa một loạt sách dày đặc, Phương Sở Ninh chợt thoáng thấy một tựa sách quen mắt. Ánh mắt cô như bị cuốn vào cuốn sách đó, không thể rời đi.

Cô bước tới, run tay lấy cuốn sách ra. Không sai! Đây chính là một trong sáu tập sách đã ngừng xuất bản của "Apocalypse", mà có tiền cũng không mua được. Năm tập khác cô đều có, chỉ thiếu đúng một tập này mà không mua được.

Một năm trước, vì không mua được cuốn sách này mà cô đã chán nản vài ngày. Không ngờ hôm nay lại có thể nhìn thấy ở đây.

Phương Sở Ninh hiếu kỳ mở trang sách, trong chốc lát đã chìm đắm vào đó.

Từ Mục Chu bưng nước chanh tới. Thấy vậy, khóe môi cậu khẽ cong lên một cách khó thấy. Cậu bước nhẹ nhàng đến gần, đưa ly nước chanh về phía cô. Giọng nói nhỏ nhẹ mang theo một chút mập mờ, "Uống nước chanh trước đi."

Đang mải mê với truyện tranh, Phương Sở Ninh chỉ cảm thấy vành tai mình hơi ngứa. Cô vội quay đầu lại, cánh tay không cẩn thận chạm phải ly nước chanh. Cậu thiếu niên khẽ kêu một tiếng, tay run lên khiến nước chanh đổ xuống chiếc áo sơ mi trắng của cậu.

Chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình dính vào ngực cậu, ướt sũng. Chỉ khi ướt, cô mới biết chiếc áo này mỏng và trong suốt đến nhường nào, đến mức có thể nhìn thấy chút màu hồng nhạt trên ngực cậu, ẩn hiện đầy cám dỗ.

Sự tác động thị giác mạnh mẽ này khiến Phương Sở Ninh sững sờ. Quyển truyện tranh trong tay rơi xuống đất mà cô cũng không hay biết.

Từ Mục Chu nhíu mày nhìn bàn tay dính đầy nước của mình, rút hai tờ khăn giấy lau qua. Cậu quay sang, dường như mới nhận ra ánh mắt nhìn chằm chằm của cô gái. Cậu cúi đầu nhìn xuống ngực mình, vội vàng quay lưng lại, bực bội chất vấn: "Cậu nhìn cái gì đấy!?"

Phương Sở Ninh cảm thấy mũi mình hơi nóng, đưa tay sờ sờ mũi. May mà không chảy máu cam. Cô nhặt quyển truyện tranh dưới đất lên, giọng nói đầy chột dạ, "Không ngờ cậu cũng thích đọc truyện tranh này nhỉ, ha ha."

Chủ đề chuyển hướng một cách gượng gạo.

Cậu thiếu niên hừ lạnh, nhanh chóng đi vào phòng thay đồ.

Phương Sở Ninh cảm thấy có lỗi, nhưng lại không nỡ đặt cuốn sách xuống. Cô trở về sô pha ngồi.

Cậu thiếu niên thay một chiếc áo phông sạch sẽ, rộng rãi, rồi ngồi xuống chiếc sô pha cách cô xa nhất. Cậu mím môi, không nói một lời, giữa hai hàng lông mày toát ra vẻ lạnh lùng nhàn nhạt.

Không khí trở nên ngại ngùng. Phương Sở Ninh cố gắng điều hòa, "Nghe nói cậu bị ốm, thầy giáo bảo tớ đến thăm cậu, đây là thuốc tớ mua cho cậu, xem có loại nào phù hợp không."

Từ Mục Chu liếc nhìn hai túi thuốc to trên bàn trà, giận dỗi nói: "Hội trưởng thật hào phóng, đến thăm còn mang nhiều thuốc thế, có tâm ghê."

Ba chữ cuối cùng cậu cố tình nhấn mạnh.

Phương Sở Ninh không hiểu được sự mỉa mai trong lời nói của cậu ấy. Cô nhiệt tình giúp cậu lấy từng loại thuốc ra, "Cái này thì người bán thuốc nói cảm cúm uống mấy viên là khỏi, còn cái này..."

Đúng lúc cô giới thiệu xong mấy loại thuốc, cậu thiếu niên...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play