Tất nhiên, cái ba lô to đùng kia không được “gửi” đi. Kỳ Quan Thù đã mang nó về y như lúc đi, thế nên khi đối diện với câu hỏi của Lý Dục Dương, Kỳ Quan Thù mặt không đổi sắc trả lời: “À, anh mua thêm một ít đồ.”

Khi cậu đang sắp xếp đồ trong ba lô leo núi ra, chuẩn bị cất vào tủ quần áo, lại chạm phải ánh mắt kỳ quái của Lý Dục Dương: “Anh, anh mua một đống dụng cụ hướng dẫn du lịch hả? Anh định làm thêm nghề hướng dẫn du lịch à?”

Kỳ Quan Thù dừng lại một giây, quyết định đặt chiếc mặt nạ ác quỷ bằng đồng chưa lấy ra vào trong ba lô, rồi cho thẳng vào tủ quần áo, gật đầu với Lý Dục Dương: “Ừ, đúng vậy, làm thêm hướng dẫn du lịch.”

Lý Dục Dương rất hào hứng tiến lên muốn xem thử lá cờ và quần áo, Kỳ Quan Thù nhanh tay lẹ mắt khóa tủ quần áo lại, khiến Lý Dục Dương thất vọng.

Mặc dù không nhìn thấy cụ thể trông như thế nào, nhưng sự hứng thú của Lý Dục Dương không hề giảm bớt, cậu xoay người lại, khoác vai Kỳ Quan Thù, hỏi: “Anh Thù làm hướng dẫn du lịch cho đoàn nào thế, có rảnh em đến cổ vũ anh, sẽ đăng ký tour của anh luôn!”

Kỳ Quan Thù nhìn Lý Dục Dương với ánh mắt phức tạp, vỗ vỗ vai cậu ấy với một ý vị sâu xa: “Không, em sẽ không muốn biết đâu.”

Nếu em thật sự đăng ký tour của anh, thì vấn đề sẽ lớn lắm đấy.

Lý Dục Dương vẻ mặt mờ mịt: “…Hả?”

Vì đêm nay là ngày đầu tiên đi làm Vô Thường, nên Kỳ Quan Thù tắm rửa từ sớm, sau khi hoàn thành hết bài tập và các công việc, cậu mang theo sự mong chờ và hồi hộp kỳ lạ nằm trên giường, nhắm mắt lại, sẵn sàng xuất hồn.

Nhìn Lý Dục Dương cũng cảm thấy lạ, Kỳ Quan Thù, người luôn liều mình học tập như một con mười ba lang *, lại ngủ sớm như vậy!

*Tên gọi những người làm việc, học tập hăng say, quên ăn quên ngủ.

Cảm giác xuất hồn, thật vi diệu.

Kỳ Quan Thù cũng là lần đầu tiên trong tình trạng ý thức tỉnh táo, hoàn thành quá trình xuất hồn này. Cậu thật sự không có cảm giác gì đặc biệt, ban đầu cậu còn nghĩ sẽ rất khó chịu, không ngờ lại giống như có một giọt nước rơi vào lông mày thôi.

Toàn bộ quá trình, diễn ra rất nhanh.

Kỳ Quan Thù vốn cho rằng trước khi ngủ mặc đồ như thế nào, sau khi xuất hồn sẽ mặc như thế đó. Cậu còn lo lắng một chút, không biết phải giải thích thế nào với Lý Dục Dương nếu cậu mặc áo hoodie, áo choàng và quần hộp để ngủ trông thật có bệnh.

May mà khi đọc sổ tay của nhân viên hướng dẫn du lịch, cậu phát hiện trên đó viết, chỉ cần liên kết với đồng phục của mình, hễ xuất hồn, sẽ tự động mặc đồng phục.

Ban đầu Kỳ Quan Thù không biết phải liên kết đồng phục như thế nào, nhưng cậu có một “đồng nghiệp”, đúng vậy, chính là vị Vương Linh Quan là thần tượng của tôi.

Vương Linh Quan là thần tượng của tôi nói cho Kỳ Quan Thù biết, muốn liên kết với đồng phục, chỉ cần nghĩ đến dòng chữ muốn viết trên biểu tượng Vô Thường là được.

Thông thường, Hắc Bạch Vô Thường đều viết “Nhất kiến phát tài” (Thấy là phát tài) hoặc là “Thiên hạ thái bình”, nhưng trên thực tế, đối với họ, những chữ này có thể tự thay đổi, chỉ cần đảm bảo là bốn chữ là được.

Kỳ Quan Thù chỉ suy nghĩ một lúc, liền nghĩ ra biểu tượng mình muốn viết là gì.

【Vương Linh Quan là thần tượng của tôi: Anh em, cậu viết gì thế? Tớ viết “Siêu độ tại chỗ”.】

【Tôi là một con chim cánh cụt nhỏ: Tin tưởng khoa học.】

【Vương Linh Quan là thần tượng của tôi: …??????】

Không để ý đến người ở đầu dây bên kia, Kỳ Quan Thù tập trung suy nghĩ, dòng chữ ở ngực áo hoodie và trên lá cờ hướng dẫn du lịch, đều hiện ra bốn chữ tinh xảo, hợp quy tắc — Tin tưởng khoa học.

Tuy khẩu hiệu và kiểu chữ không khớp với chữ “Minh” to đùng ở trên, nhưng Kỳ Quan Thù bày tỏ mình vô cùng hài lòng.

Quả nhiên sau khi xuất hồn, trên người cậu tự động thay bộ đồng phục Vô Thường gồm áo hoodie trắng, quần hộp cùng màu, và chiếc áo choàng nửa trắng nửa đen.

Chiếc còi và máy hướng dẫn du lịch cũng được treo ở vị trí tương ứng, tóc được chiếc mũ hướng dẫn du lịch đội lên, tay trái giơ một lá cờ hướng dẫn du lịch đã được trang bị, khi mở ra, bốn chữ “Tin tưởng khoa học” bên dưới chữ “Minh” rất dễ thấy.

Kỳ Quan Thù tự đánh giá hình tượng mới của mình, sau khi nghiên cứu xong, mới đeo chiếc mặt nạ ác quỷ bằng đồng lên, che đi khuôn mặt khá là đẹp trai và tươi sáng kia.

Nơi Kỳ Quan Thù xuất hồn vẫn là ở Đại học Thượng Kinh, nhưng cậu nhớ Tạ Tất An đã nói, cậu phải đến tiệm sách cũ điểm danh, thế nên cậu chỉ có thể bắt đầu bay với tốc độ tối đa đến tiệm sách cũ.

Không biết có phải vì đã là Vô Thường hay không, tốc độ chạy của Kỳ Quan Thù rất nhanh, quãng đường đi xe cần gần một tiếng, bây giờ chỉ mất chưa đến năm phút đã tới.

Khi đến tiệm sách cũ, trước cửa đã có một người mặc đồng phục cùng kiểu với cậu, nhưng là màu đen.

Người đó cầm trên tay một lá cờ hướng dẫn du lịch màu đen chữ trắng, tóc dài bị mũ hướng dẫn du lịch ép xuống, buộc gọn lại, tùy ý buông ở sau lưng. Cả người toát ra khí chất rất mạnh mẽ, và sự lạnh lùng không nên đến gần.

Kỳ Quan Thù sững sờ một chút, không biết có nên đi qua không, nhưng người đứng trước cửa tiệm sách cũ đã chú ý tới cậu, đưa bàn tay đeo găng tay hở ngón màu đen ra, ngón trỏ hơi cong lại, ra hiệu Kỳ Quan Thù đi tới.

Nhìn người có trang bị tương tự mình, Kỳ Quan Thù chỉ do dự một giây, cuối cùng vẫn quyết định đi qua.

Khi đến gần, Kỳ Quan Thù chú ý tới trên ngực và trên cờ của người này viết “Nhất giới thái bình” (Một thế giới thái bình), cậu chớp chớp mắt, nghiêng đầu hỏi: “Anh là, Hắc Vô Thường?”

Người mặc đồng phục màu đen gật đầu, lấy ra một chiếc máy tính bảng từ túi áo choàng, mở ra rồi đưa cho Kỳ Quan Thù, giơ tay chỉ vào thư mục duy nhất trên màn hình.

Màn hình máy tính bảng có phông nền giống chiếc áo choàng, nửa trắng nửa đen, chữ “Minh” được viết bằng hai màu khác nhau, bên ngoài vẽ hình âm dương cá, toàn bộ màn hình chỉ có một thư mục, tên là “Danh sách đi cùng đoàn”.

Kỳ Quan Thù nhìn thư mục này im lặng một lát, nhấp vào thấy là một file excel ghi lại danh sách người chết, thông tin, thời gian… Mỗi danh sách còn có một tấm ảnh đen trắng, thậm chí ở dưới còn có một điểm du lịch cần đánh dấu.

Không thể không nói, trong khoản du lịch này, Minh Phủ các người làm thật sự rất nghiêm túc!

Kỳ Quan Thù thầm than, lấy ra chiếc bút ký tên đặc chế từ túi áo choàng, ký tên mình vào phần hướng dẫn du lịch.

Vì cơ chế bảo vệ của Hắc Bạch Vô Thường, mỗi một hướng dẫn viên khi ký tên đều không thể ký tên thật của mình, tất cả đều thống nhất là Hắc Vô Thường, hoặc Bạch Vô Thường.

Nhưng vì bút ký tên đã được liên kết với Vô Thường, nên sau khi ký, nét chữ sẽ tự động theo dõi đến Vô Thường phụ trách dẫn dắt đoàn du lịch, không cần lo lắng về vấn đề thành tích.

Sau khi đã ký “Hắc Vô Thường”, cậu ký tiếp ba chữ “Bạch Vô Thường”. Kỳ Quan Thù không nhịn được mà thưởng thức nét chữ của Hắc Vô Thường, phóng khoáng bay bổng, là một lối viết thảo rất chuẩn, hơi trái ngược với khí chất lạnh lùng của Hắc Vô Thường, nhưng lại có chút phù hợp, đều là khó gần, gai góc khó chạm.

Sau khi Hắc Bạch Vô Thường đều ký tên xong, vị khách đầu tiên trong danh sách được đánh dấu, phía sau hiển thị một bản đồ hướng dẫn, và thời gian dự kiến đến. Trên bản đồ, biểu tượng Thái Cực lóe lên, đại diện cho Hắc Bạch Vô Thường, còn vị trí chấm đỏ, chính là vị trí của vong hồn.

Kỳ Quan Thù lần đầu tiên nhìn thấy loại thiết bị thần kỳ này, sau khi thấy hướng dẫn vẫn nhắc nhở công việc, cậu lập tức nhìn sang Hắc Vô Thường bên cạnh: “Sau đó thì sao, chúng ta phải làm thế nào? Bay qua đó à?”

Hắc Vô Thường: “…”

Mặc dù toàn bộ khuôn mặt của Hắc Vô Thường đều bị mặt nạ ác quỷ bằng đồng che lại, nhưng Kỳ Quan Thù vẫn nhìn ra được ý mỉa mai và ghét bỏ trên mặt anh ta.

Làm gì, làm gì chứ, lần đầu tiên làm hướng dẫn du lịch, không có kinh nghiệm thì không được sao!

Không đợi Kỳ Quan Thù chuẩn bị phản bác, Hắc Vô Thường liền giơ tay búng một cái, khoảnh khắc ngón tay chạm vào nhau, những ngôi sao vàng từ đầu ngón tay nổ tung và tan biến, sau đó Hắc Vô Thường lấy chiếc còi hướng dẫn du lịch treo trên cổ, đưa lên miệng thổi lên:

🎶 ——

Tiếng còi vang dội nhưng không chói tai vang lên, một khoảng không gian trước tiệm sách cũ bắt đầu vặn vẹo. Chỉ một lát sau, một chiếc xe buýt màu xanh đen dần dần hiện ra, chiếc xe buýt từ trên đường chạy tới, dừng lại trước cửa tiệm sách cũ, dừng ổn định rồi mở cửa xe.

Xe buýt là xe du lịch tiêu chuẩn, hai bên xe vẫn dùng sơn xịt để viết một chữ “Minh”, vẽ cùng kiểu đồ họa cổ xưa trên ngực áo hoodie, phía dưới viết: Tập đoàn du lịch Đông Nhạc La Phong, nhất kiến thái bình, vô sở kỵ húy (thấy là thái bình, không gì phải sợ hãi).

Toàn bộ chiếc xe buýt không có tài xế, nhưng trên màn hình lại hiển thị tất cả các điểm du lịch lần này, và thời gian du lịch, là 19:00—05:00.

Khi Kỳ Quan Thù vẫn còn kinh ngạc về chiếc xe buýt đột nhiên xuất hiện, thậm chí cầm lấy chiếc còi của mình để nghiên cứu, Hắc Vô Thường đã dẫn đầu gấp lá cờ hướng dẫn du lịch lại, cầm cả cán cờ trên tay, bước lên xe buýt. Ở hàng ghế đầu gần cửa sổ, anh lập tức ngồi xuống, sau khi ngồi yên, anh dựa lá cờ hướng dẫn du lịch vào vòng bảo vệ đặc trưng của hàng ghế đầu, hai tay khoanh lại, dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi.

Kỳ Quan Thù không dám lề mề, dù sao cũng phải sau khi đón hết tất cả du khách, tham quan xong tất cả các điểm du lịch quy định mới tính là hoàn thành một nhiệm vụ, nên không lâu sau khi Hắc Vô Thường lên xe, cậu cũng đi theo lên.

Ban đầu Kỳ Quan Thù muốn ngồi một hàng riêng, nhưng sau khi suy nghĩ, cậu quyết định ngồi bên cạnh Hắc Vô Thường, học theo Hắc Vô Thường, dựa lá cờ hướng dẫn du lịch vào vòng bảo vệ, hơn nữa còn rất quy củ mà thắt dây an toàn.

Hắc Vô Thường sau khi Kỳ Quan Thù ngồi xuống, khí lạnh trên người rõ ràng ngừng lại trong nháy mắt, hiển nhiên là không ngờ Kỳ Quan Thù lại chọn ngồi bên cạnh mình. Chỉ sững sờ một chút, Hắc Vô Thường liền định tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, lại vô tình thấy trên lá cờ hướng dẫn du lịch của Kỳ Quan Thù đang mở ra, viết bốn chữ hợp quy tắc — “Tin tưởng khoa học”.

Hắc Vô Thường: “…”

Không phải, người này bị bệnh à? Đã làm Vô Thường rồi, cậu còn ở đây tin tưởng khoa học? Nói với ai, với ma à!?

Lúc này Hắc Vô Thường thật sự không kiểm soát được mình, động tác hơi lớn mà liếc nhìn Kỳ Quan Thù, khiến Kỳ Quan Thù khó hiểu, đã quên mất mình còn đeo mặt nạ ác quỷ bằng đồng, đối phương căn bản không nhìn thấy, cậu nở một nụ cười với Hắc Vô Thường.

May mà Hắc Vô Thường cũng không có ý định tiếp tục bàn luận, im lặng thu hồi ánh mắt, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ngược lại là Kỳ Quan Thù vô cùng hưng phấn, có lẽ là lần đầu tiên làm hướng dẫn du lịch, cậu rất có hứng thú với quy trình công việc, giống như học sinh tiểu học đi dã ngoại vậy, hai mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm phía trước xe buýt, nhìn chiếc xe buýt với tốc độ không khoa học xuyên qua thành phố.

Tốc độ xe buýt tuy nhanh, nhưng lại chạy rất vững vàng, cho dù không khoa học, Kỳ Quan Thù lại không có chút nào chóng mặt hay khó chịu, rất nhanh, xe buýt liền chạy đến vị trí của vị khách đầu tiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play