Buổi giảng công khai trôi qua rất nhanh. Mặc dù giáo sư Hàn Cố đã nán lại thêm một lúc vì sự nhiệt tình của các bạn sinh viên, nhưng với lòng hiếu học của họ, có lẽ họ sẽ hỏi mãi không ngừng. Vì vậy, sau khi trả lời các câu hỏi trong khoảng một tiếng, giáo sư Hàn Cố đành từ chối những câu hỏi tiếp theo, bởi một vị giáo sư cũng rất bận rộn.
“Được rồi, các bạn sinh viên, tôi biết mọi người đều rất hào hứng và có nhiều câu hỏi muốn hỏi, nhưng đã muộn rồi. Mặc dù tôi cũng muốn trả lời thêm, nhưng… người đi làm mà, các bạn hiểu mà.
Tôi còn có việc khác cần làm, nên buổi hôm nay xin phép dừng lại tại đây. Các bạn về ăn cơm và nghỉ ngơi sớm đi nhé. Hẹn gặp lại vào một dịp khác. Tôi tin rằng với tài năng của các bạn, một ngày nào đó các bạn sẽ còn tiến xa hơn tôi nữa.”
Hàn Cố vừa nói, vừa để trợ lý sắp xếp lại tài liệu, chuẩn bị rời đi.
Nhìn thấy Hàn Cố đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, các sinh viên khác chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ câu hỏi, lưu luyến rời khỏi đại sảnh.
Kỳ Quan Thù đi chậm hơn một chút, vì cậu không muốn chen lấn với đám đông. Cậu luôn có thói quen chờ mọi người đi gần hết mới rời đi. Vì vậy, khi cậu thu dọn xong đồ đạc và chuẩn bị ra về, cậu mới phát hiện trong đại sảnh chỉ còn lại mình cậu và Hàn Cố.
Hàn Cố, sao vẫn chưa đi?
Kỳ Quan Thù có chút ngạc nhiên, nhìn Hàn Cố đang ngồi đọc sách cách đó không xa, cậu có chút phấn khích: “Giáo sư Hàn, ngài vẫn chưa đi ạ?”
Hàn Cố ngẩng đầu, đẩy gọng kính trên mũi, gấp sách lại và cười nhẹ: “Hiển nhiên là vậy rồi. Tôi nghĩ thị lực của Kỳ Quan đồng học tốt hơn tôi, dù sao… Kỳ Quan đồng học đâu có đeo kính.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play