Chúc Vân Vân không ngờ trong số những người này, tửu lượng của mình lại kém nhất. Nàng không muốn tiếp tục ở trong phòng, cần ra ngoài hóng gió để tỉnh táo lại. Nhưng bị rượu làm cho chếnh choáng, Chúc Vân Vân thậm chí đi thẳng còn không nổi. Thế là nàng chỉ có thể vịn tường, chầm chậm dịch chuyển về phía ban công nhỏ trong ký ức của mình.
May mắn là ký ức không sai, Chúc Vân Vân đã tìm đúng ban công. Nàng từng say ở đây một lần, khi đó nàng vẫn còn giả trai làm Chúc Vân và không ngại rủi ro bị lộ thân phận, cứ thoải mái mà say. Nhưng bây giờ đã khác, Chúc Vân Vân trở về làm con gái, không còn lo lắng gì nữa.
"Cố tổng cũng thích cảnh thơ mộng thế này sao?"
Theo tiếng nói, Chúc Vân Vân ngẩng đầu lên, phát hiện mình vừa định ngã thì đã được Cố Yến đỡ lấy. Thật sự là Cố Yến sao? Chúc Vân Vân đưa tay nhéo mặt đối phương. Không đau! Là giả rồi. Nếu là giả, Chúc Vân Vân cũng có chút làm càn, nàng nhào cả người vào hắn: "Cố Yến, anh đúng là đồ nhẫn tâm!"
Cảnh tượng này giống hệt như một cô gái cổ đại tố cáo chàng trai phụ tình. Cố Yến không hề chê bai khi đối phương cứ nức nở nước mắt nước mũi lên người mình: "Anh tại sao lại nhẫn tâm?"
"Anh quên tôi đi à!" Chúc Vân Vân tức giận dậm chân, sau đó lại lẩm bẩm: "Dù là do tôi tự chọn, nhưng những tình cảm đó chẳng lẽ là giả! Lấy đi là không còn gì sao?"
Lời nói của Chúc Vân Vân chẳng có chút logic nào, Cố Yến nghe không hiểu một câu. Hắn lại hỏi: "Rốt cuộc chúng ta là..." Chúc Vân Vân hiếm hoi tỉnh táo được một chút, nàng nhìn chằm chằm Cố Yến một lúc lâu, sau đó nhận ra hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT