Trong phòng, đôi mắt Cố Yến đỏ ngầu, hắn hung tợn trừng mắt nhìn Chúc Vân Vân, dùng chút lý trí cuối cùng còn sót lại mà gầm lên: “Cút ra ngoài!”

“Tôi đến để giúp cậu.” Chúc Vân Vân nuốt nước bọt, “Tôi sẽ đưa cậu rời khỏi đây trước đã.”

Cố Yến một tay nắm chặt lồng ngực, tay kia nắm lấy ga trải giường, gằn từng chữ: “Cút ra ngoài!”

Chúc Vân Vân vẫn đứng im, không phải là nàng không muốn đi, mà là không dám đi.

Trong nguyên tác, đoạn này là cái bẫy nàng đã bày ra để hãm hại nam chính Cố Yến. Nguyên chủ có thể không hiểu, nhưng Chúc Vân Vân, người nắm trong tay kịch bản, biết rằng khoảnh khắc ngược người ta sung sướng thì về sau sẽ bị đưa vào lò hỏa táng. Bởi vậy, để tránh rơi vào kết cục bi thảm, nàng buộc phải cứu nam chính ra ngoài ngay bây giờ.

“Tôi đưa cậu đi gặp bác sĩ,” Chúc Vân Vân đề nghị, “Cậu kiên trì một chút, tôi chắc chắn có thể giúp cậu.”

Cố Yến không cần sự giúp đỡ của người xa lạ này, hắn chỉ cần đối phương cách xa hắn ra.

Nhưng Chúc Vân Vân dứt khoát, nàng không thèm bận tâm đến sự từ chối của hắn, trực tiếp kéo cánh tay đối phương.

Viên thuốc này do nguyên chủ bỏ vào, là loại mạnh nhất. Nguyên chủ tính toán chụp lại hình ảnh Cố Yến phát tình để uy hiếp. Nhưng Cố Yến là ai chứ? Sau khi điều tra ra chân tướng, hắn sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất để trả thù.

Nghĩ đến đó, Chúc Vân Vân giật mình. Khi còn là độc giả, xem nhân vật chính ngược kẻ "tra", nàng vô cùng hả hê. Nhưng khi chính mình trở thành kẻ "tra", trong lòng chỉ còn lại nỗi sợ hãi.

Lúc này, hốc mắt Cố Yến càng đỏ hơn nữa.

Nhưng sự thay đổi của Cố Yến lại không lọt vào mắt Chúc Vân Vân, nàng chỉ chăm chăm nghĩ cách bù đắp chuyện này.

“Muốn, muốn nhiều hơn...” Cố Yến nuốt nước miếng. Lý trí mách bảo hắn không thể như thế, nhưng khóe mắt lại lướt qua xương quai xanh nơi cổ áo đối phương, rồi thấp xuống một chút...

Cố Yến lại nuốt nước miếng.

“Khát nước sao?”

Cố Yến thở dốc: “Muốn.”

Chúc Vân Vân hiển nhiên cho rằng đối phương muốn uống nước, bèn tiện tay lấy một chai nước khoáng trên tủ đầu giường.

“Tôi cho cậu này.”

Chúc Vân Vân kiễng chân lên, đưa miệng chai nhắm thẳng vào môi Cố Yến.

Dòng nước lạnh buốt lướt qua đầu lưỡi, xuống cổ họng, cuối cùng đến ngũ tạng lục phủ.

“Cậu thấy đỡ hơn chút nào chưa?”

Cố Yến cảm thấy giọng nói của đối phương khi xa khi gần, hắn nắm lấy cổ tay Chúc Vân Vân, đè nàng xuống giường.

Chúc Vân Vân bất ngờ, nên cả chai nước suối đổ hết lên người nàng. Nước thấm ướt áo sơ mi.

Cảnh tượng này càng kích thích Cố Yến, dòng nước vừa uống vào trở thành ngòi nổ, đốt cháy tất cả lý trí của hắn.

“Cậu không sao chứ?” Chúc Vân Vân vẫn chưa nhận ra nguy hiểm đang đến gần.

Cố Yến không trả lời, một tay hắn kìm chặt eo Chúc Vân Vân, ánh mắt lộ vẻ hung ác.

Cố Yến gần như đã mất hết lý trí, hắn muốn nhiều hơn.

Lúc này, Chúc Vân Vân dưới sức lực khổng lồ kia, trông vô cùng bất lực.

“Đúng là tự mình gây nghiệt, không thể sống mà.” Ý nghĩ của Chúc Vân Vân bị bao phủ trong sự lưu luyến triền miên.

...

Cuối cùng, Cố Yến cũng ngừng lại và thiếp đi.

Còn Chúc Vân Vân nhíu mũi, nàng không kịp cảm thấy tủi thân, giờ phải nhanh chóng rời khỏi đây. Nhưng chân vừa chạm đất, cả người Chúc Vân Vân liền mềm nhũn, ngã xuống sàn.

Chân nàng run rẩy.

Nhìn kẻ gây ra chuyện đang ngủ say trên giường, Chúc Vân Vân nghiến răng.

Nàng kiểm tra quần áo của mình, phát hiện vừa rồi đã bị Cố Yến xé rách. Không còn cách nào, nàng chỉ có thể mượn tạm quần áo của hắn để rời đi.

Đã đến nước này, chỉ còn cách đi một bước tính một bước.

Thân hình Cố Yến to lớn hơn Chúc Vân Vân, nên khi mặc quần áo của hắn, nàng trông vô cùng rộng rãi.

Nhưng may mắn là Chúc Vân Vân có kinh nghiệm giả nam trang phong phú, nàng nhanh chóng tẩy trang, gỡ bỏ tóc giả. Không đến 10 phút, Chúc Vân Vân đã thay đổi hoàn toàn, trở thành Chúc Vân với trang phục nam.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play